EDIT: Morticia.
Tiêu Nhã nhìn người đi tới, sinh ra cảm giác chán ghét, không nói chuyện, định rời đi ngay.
Kiều Dật lập tức đuổi theo, chặn đường, "Đúng là em rồi, Tiêu Tiêu.
Tốt quá, không ngờ em cũng ở khu 137, lúc đầu còn tưởng sẽ không gặp lại em nữa! Em bây giờ ở đâu? Qua đó nhé?"
Anh ta mặt mày vui vẻ, giống như gặp được người thân đã xa cách từ lâu, nhiệt tình ôn chuyện với cô ta.
Như quên mất anh ta từng vượt tường, nháo một trận lớn rồi chia tay.
Tiêu Nhã mặt lạnh nhìn anh ta, "Tránh ra."
Cô không nể tình khiến Kiều Dật cực kỳ tổn thương, "Tiêu Tiêu, em...!em vẫn còn giận chuyện kia à? Xin lỗi, lúc đó anh không hiểu chuyện, bị cô ta lừa, thật ra anh vẫn luôn yêu em.
Cô ta nói với anh rất nhiều chuyện xấu về em, nói em mập mờ không rõ với bạn trai khác, nói em chỉ chơi đùa với anh, anh tức giận mới...!Nhưng tất cả vì anh yêu em.
Là anh không hiểu chuyện, tận thế đến anh mới trưởng thành, mới biết ai là người anh yêu thật lòng.
Tiêu Tiêu, em cho anh một cơ hội đi..."
Tiêu Nhã nghe, trong lòng buồn nôn, "Ngoại tình vì anh yêu tôi? Ha, vậy cảm ơn tình yêu của anh nha."
"Tiêu Tiêu em đừng như thế..."
Kiều Dật đưa tay muốn nắm bị Tiêu Nhã né tránh, "Đủ rồi, tôi không muốn bị anh chạm vào, bẩn thỉu!"
Cô đã không còn là nữ sinh dễ bị lừa nữa rồi, bạn thân Lâm Tô câu dẫn bạn trai mình, phản bội mình, cô rất hận Lâm Tô.
Nhưng không có nghĩa là cô sẽ tha thứ cho Kiều Dật.
Trà xanh khiến người ta buồn nôn, mà tra nam cũng khiến người ta buồn nôn!
Bạn trai ngoại tình với bạn thân, đâu phải thứ tốt lành gì?
Cô híp mắt nhìn Kiều Dật, "Đoán xem con số gì đây.
Hai tháng trước tôi còn thấy hai người đi với nhau.
Tận thế một năm, vẫn ở bên nhau, tình cảm kiên cố ghê ha! Nhưng mà bây giờ Lâm Tô live tu tiên, thành đạo sư toàn dân, anh không đi ôm đùi cô ta, lại đi quay lại với tôi? Không lẽ hai người chia tay?"
"Không không không, không chỉ chia tay, nếu không anh cũng không tìm tôi quay lại, mà thề thốt không thay đổi bên cạnh Lâm Tô, để người ta thấy chân tình của anh.
Nhưng mà bây giờ anh lại vội vàng muốn quay lại với tôi, chứng tỏ anh với Lâm Tô chia tay rồi, còn mắc sai lầm không thể tha thứ, không thể xóa bỏ!"
Liên tục vượt tường mà anh ta còn nói tươi mát thoát tục như thế, tất cả vì yêu cô, còn có chuyện gì có thể khiến người ta khó tha thứ hơn vượt tường?
Kết hợp với Lâm Tô giới Tu chân đoạt xá Lâm Tô ở đây, đáp án đã rõ ràng.
"Lại đoán cái nhẹ, không phải anh hại chết Lâm Tô đấy chứ?"
Chỉ nhìn sắc mặt Kiều Dật đột nhiên tái nhợt, con ngươi mở to, Tiêu Nhã đã biết mình đoán đúng.
"Không, không phải, anh không hại chết cô ta, cô ta không phải vẫn tốt à? Tiêu Tiêu em đừng nói lung tung." Kiều Dật miễn cưỡng ép bản thân không run rẩy, anh ta không ngờ Lâm Tô đối mặt với Thụ Quái cấp bốn mà vẫn sống sót trở về, hơn nữa nhìn dáng vẻ hình như gặp được kỳ ngộ khó lường.
Từ lúc anh ta nhìn thấy livestream của Lâm Tô, đã không nhịn được sợ hãi.
Lâm Tô còn sống trở về, còn có bản lĩnh như thế, thành đạo sư toàn dân.
Nếu cô ta tìm anh tính sổ, anh nên làm gì đây?
Vốn còn nghĩ, nếu anh ta kiểm tra ra linh căn tốt, có thể gia nhập tổ chức nào đó, mong được che chở.
Nhưng mà, kiểm tra ra anh ta không có linh căn, đến cả thấp nhất ngũ linh căn cũng không có.
Cho nên anh ta càng sợ, anh ta sợ chết, còn sợ người lạ hơn cả chết, bây giờ Lâm Tô nhấc ngón tay là có thể nghiền nát anh ta, nếu cô đến báo thù, nếu cô đến báo thù...!
Ngay lúc anh ta hoảng hốt chạy ra khỏi đại sảnh, trùng hợp gặp Tiêu Nhã đi về phía đại sảnh, nháy mắt hình thành một suy nghĩ.
"Không hại chết cô ta?" Tiêu Nhã nhấn mạnh chữ chết, "Thật ra là có nhỉ."
Anh ta thấy Lâm Tô còn sống, nhưng chỉ có Tiêu Nhã biết Lâm Tô thật sự chết rồi.
"Tôi lại đoán thêm cái nữa, anh hại Lâm Tô, cô ta không chết, còn có kỳ ngộ, anh sợ bị cô ta trả thù, muốn tiên hạ thủ vi cường(*).
Anh cảm thấy tôi bị cô ta cướp bạn trai, sẽ hận, cho nên muốn quay lại với tôi, rồi hoa ngôn xảo ngữ gạt tôi đi đối phó với cô ta.
Tôi nói đúng không?"
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước có lợi thế.
Tiêu Nhã cười nhẹ, ý cười không tới đáy mắt, người đàn ông này cảm thấy cô ta ngu lắm à, để mặc anh ta bài bố?
Kiều Dật cực kỳ bối rối, "Tiêu Tiêu, em, em đừng nói nhảm! Anh, đột nhiên anh nhớ có việc, anh đi trước!"
Thấy tâm tư mình bị đoán hết, Kiều Dật biết kế hoạch không làm được, vội vàng muốn rời đi.
"Chờ chút," Tiêu Nhã gọi anh ta lại, "Tôi có chuyện muốn nói với anh."
"Tôi là Mộc linh căn, Thiên —— phẩm."
Lần này Tiêu Nhã cười thật, cô đã luyện khí tầng chín, đại khái có thể nhìn ra Kiều Dật không có linh căn.
Có câu thế nào nhỉ? Nhìn anh sống không tốt, tôi vui.
(Người yêu cũ là đồ con chó, ahihi.)
Bước chân Kiều Dật dừng một chút, sau đó lại lảo đảo rời đi.
EDIT: Morticia.
Tiêu Nhã hài lòng quay đầu, nhìn live của mình, không bất ngờ, quả nhiên trong đó vỡ òa.
"Đợi chút, Tiêu Tiêu nói Lâm Tô? Cô biết tiểu sư tổ chúng ta? Nam nhân kia là ai?"
"Ta nghe rõ, nam nhân này là đạo lữ (*) của Tiêu Tiêu, bị người cướp đi, tiểu sư tổ cướp hắn đi??"
(*) Đạo lữ: người yêu.
"Đừng nói mò, Hi Âm tiểu sư tổ coi trọng mặt hàng này á? Chắc là nguyên bản của tiểu sư tổ làm, không liên quan gì đến tiểu sư tổ hết."
"Tiêu Tiêu, ngươi nhìn rõ, cướp bạn trai ngươi chắc chắn không phải tiểu sư tổ của bọn ta, ngươi đừng hiểu lầm."
"Đúng đúng, tiểu sư tổ thanh tâm quả dục, chưa