EDIT: Morticia – Wattpad.Vào chạng vạng tối, Cố Đại Lang lên trấn bán về đầu tiên, mang nụ cười vui vẻ, trong gánh trống không."Thế nào?" Vương thị đi đầu nghênh đón.Cố Đại Lang buông gánh xuống, Lâm Tô đưa nước uống một hơi cạn sạch, thở phào, lúc này mới bắt đầu nói, "Bán sạch, bán hết rồi, lúc anh đi còn có người kéo lại hỏi còn không."Vương thị kinh hỉ nói, "Được chào đón như thế?""Cũng không phải, ban đầu buổi sáng anh vừa đi, hỏi mấy người không ai mua, hỏi biết đậu hũ không không ai biết.
Anh gánh hàng đến trưa, đói không chịu được, đành tìm lương khô ăn.
Anh thấy nhà kia khóa cửa, tưởng không có ai, ngồi trên thềm nhà người ta ăn.
Ai ngờ người làm trong nhà đi ra, ăn được một nửa thì quản sự ra mua.
Mọi người đoán xem đó là nhà ai?"Đám người bị hắn làm cho tò mò, "Nhà ai?""Lâm phủ!""Là phủ Lâm lão gia nổi tiếng thiện nhân trên trấn?""Đúng, là họ! Quản sự của họ không giận, cũng không đuổi anh đi, còn cho anh một chén nước.
Lại hỏi anh bán gì, anh nói đậu hũ.
Anh nói là do chính tay anh và mẹ làm, hắn liền lấy tiền ra mua một miếng đậu.
Anh vốn tưởng bọn họ biết đậu hũ là gì, không hỏi nhiều.
Sau đó mới biết, thấy anh khó khắn mới ra tay giúp.""Làm sao anh biết?""Vì đến buổi chiều anh đi bán ở phố khác, hắn đuổi tới hỏi mua đậu hũ." Có trời mới biết hắn đứng đó hét khàn cả giọng, người rảnh rỗi vây xem không ít, mê mẩn nghe chuyện canh bạch ngọc phỉ thúy ngon đến đâu, nhưng không ai mua.
Thẳng đến lúc quản sự Lâm phủ xuất hiện, mọi người thấy đến quản sự Lâm phủ cũng chạy đến mua, trong nháy mắt bắt đầu tranh nhau."Lâm lão gia là hiếu tử, mẹ hắn hơn bảy mươi tuổi, răng lợi không tốt, không ăn được đồ cứng.
Quản sự thấy đậu hũ vừa mềm vừa dễ ăn, cho người đi nấu thành canh, dâng lên cho bà dùng.
Bà ăn một lần rất thích, kêu đến tối lại làm thêm một chén nữa.
Thế nên mới có chuyện quản sự đi tìm anh."Thì ra bên trong còn có chuyện như thế, có thể thấy nhân duyên cũng rất quan trọng.
Cho dù nói thế nào, đậu hũ bán hết là tốt rồi, còn thành công thu được nguồn tiêu thụ, mấy miếng đậu hũ này không lo mai không bán được.Đương nhiên, mọi người vẫn quan tâm bán được bao nhiêu hơn.
Cố Đại Lang thận trọng lấy ra một cái bao trong ngực, đồ trong bao khiến người ta cực kỳ vui vẻ.Hắn để lên bàn mở ra, dưới ánh đèn một đống tiền phát ra ánh sáng mê người."Mẹ, ở đây hết, con không lấy đồng nào.
Trừ miếng cuối hơi nát, người ta đòi bớt một văn, con bớt cho hắn, còn lại bán theo giá."Bọn họ định giá một cân ba văn tiền, lần này hắn gánh hai mươi cân, tương đương sáu mươi văn.Trừ chút phí, đại khái kiếm được ba mươi văn, một mình hắn một ngày kiếm được ba mươi văn, đây là số tiền khiến người ta ngạc nhiên.Lâm Tô rất hài lòng, ba chị em dâu Vương thị cũng kinh hỉ, ba mươi văn tiền đối với bọn họ là một khoản tiền lớn, tự nhiên cũng thấy tốt.
Chỉ có Cố Chi Thu, trong lòng hơi thất vọng, cảm thấy quá ít.
Vì trong lòng nàng ta, một văn tiền tương đương một mao tiền, kiếm tiền từng đồng như thế, lúc nào mới giàu lên được?Lúc trời sắp tối, hai anh em lão Nhị lão Tam từ huyện về, còn chưa vào tới cửa đã hét lên tin vui, "Mẹ, bán hết rồi, Hương Mãn Lâu đặt trước hai miếng, mai đưa qua."Mọi người lo lắng trong lòng, bây giờ mới thả lỏng, mở đầu đại cát, là dấu hiệu tốt.Lão Tam uống hợp nước, bắt đầu nói quá trình bán đậu hũ của bọn họ.EDIT: Morticia – Wattpad.So với Cố Đại Lang may mắn, hai người này thuận lợi hơn, thoáng cái đã có người hỏi bọn họ bán gì.
Lão Tam nhớ rõ lời dặn của Lâm Tô, kể lại cho người ta.
Lão Tam dẻo miệng, giới thiệu về đậu hũ, nhất là chuyện Thái sư, bị hắn nói thành chuyện cổ tích, khiến mọi người vây xem.Chờ hắn kể xong, mọi người bị khơi lên lòng hiếu kỳ nhao nhao bỏ tiền mua.
Đương nhiên, một phần cũng do kinh tế ở huyện thành không tệ, dư sức mua một cân đậu."Đúng rồi, thật ra có người nói hắn từng ăn canh bạch ngọc phỉ thúy, mẹ nói đậu hũ chỉ có quan lại quyền quý mới ăn, con còn tưởng địa phương nhỏ này không có ai ăn đâu."Lâm Tô bất động thanh sắc hỏi, "Hắn nói sao?""Hắn nói hắn từng ăn rồi, sau lại nói ông hắn ăn rồi.
Ông hắn từng làm trong phủ Thái sư, được Thái sư coi trọng, thỉnh thoảng Thái sư sẽ thưởng canh bạch ngọc phỉ thúy."Ha ha, nghe là biết xạo chó.
Cô nói rồi, thế giới này đậu hũ chưa xuất hiện.
Cho dù có, có khi không gọi bằng tên này, càng không có chuyện gọi là canh bạch ngọc phỉ thúy.Dù không biết xạo lol như thế có lợi gì cho hắn, nhưng lại giúp Lâm Tô tăng tính chân thực.Hai anh em tổng cộng bán hết bốn mươi cân đậu hũ, cầm về tất cả một trăm hai mươi văn."Ban đầu con thấy nhiều người còn định bán bốn văn kìa.
Mà sợ bên đại ca bán theo giá ban đầu, đến lúc người ta phát hiện khác giá, không chừng còn chửi bọn con, cho nên vẫn bán ba văn một cân."Lâm Tô nghiêm mặt nói, "Con làm đúng, làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, không thể một vật hai giá.
Đậu hũ của chúng ta chỉ bán ba văn tiền, cho dù nhiều người hay ít người cũng không đổi.
Mấy đứa nhớ kĩ, đừng để thiển cận nhất thời phá hỏng thanh danh.""Vâng, bọn con nhớ kĩ."Trong nhà lời