EDIT: morticia.
"Cái đéo! Thằng đó là Song Mộc?!" Mạc Hàn há miệng phản bác.
"Có phải không, cậu so sánh âm là biết mà?" Lâm Tô nói xong, tự nhiên rời đi, mặc kệ bọn họ có phản ứng gì.
Thế kỷ hai mốt đã có kỹ thuật kiểm tra âm thanh, bây giờ khoa học phát triển như thế, làm gì có chuyện không kiểm tra ra?
Đám người bừng tỉnh đại ngộ, đúng rồi, lấy âm thanh của Lâm Kỳ so với âm thanh trong Sứ Thanh Hoa là biết rồi?
Chuyện đơn giản như thế nhưng không ai nghĩ đến, vì cho dù nằm mơ bọn họ cũng không thể liên tưởng Song Mộc với Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ có năng lực gì, đã học cùng một năm, hiểu rõ hết, cậu ta làm gì mà viết ra thần tác Sứ Thanh Hoa được!
Mọi người không tin 120%, nhưng vẫn tìm video Lâm Kỳ hát trước kia, so với âm thanh trong Sứ Thanh Hoa.
Nữ sinh kia nói như thật, lỡ là thật thì sao?
Lâm Tô về ký túc xá của mình, lên mạng tìm hiểu kì thi khảo sát.
Kì thi khảo sát là truyền thống của trường liên minh quân đội, từ xưa đến nay, tư liệu trên mạng không ít, còn có video, thậm chí còn có học sinh khóa trước viết ra đủ cách thực hành.
Lâm Tô nhìn sơ một chút, trong lòng đã hiểu rõ.
Nói tóm lại, đây là cuộc thi tích điểm, mô phỏng chiến trường giữa nhân loại và Trùng tộc, giết một Trùng tộc tương đương một diểm.
Bình thường sáu người một đội, theo hình thức tiểu đội.
Giết được càng nhiều Trùng tộc, điểm càng cao, cuối cùng lấy điểm này tính vào điểm thi đua.
Điểm này cực kỳ quan trọng, sau khi tốt nghiệp quân đội sẽ dựa vào điểm này để tuyển chọn.
Nhưng đối với học sinh khoa nghệ thuật mà nói, cuộc thi này không hề quan trọng, dù sao bọn họ chỉ đi học lấy bằng, sau này không định vào quân đội.
Cho dù tiến quân, cũng chỉ là nghệ binh, sức chiến đấu mạnh yếu đâu quan trọng?
Nếu không phải trường học yêu cầu cưỡng chế tất cả học sinh phải tham gia, khoa nghệ thuật căn bản không thèm tham gia cuộc thi này.
Tham gia, không có sức chiến đấu, chỉ biết cản trở, những học sinh khoa khác cùng tổ đội ghét bỏ không nói, chính bọn họ cũng không thích nhìn sắc mặt người khác.
Cho nên trong tiểu đội có khoa nghệ thuật, đều trực tiếp bỏ qua người này, cơ bản là không mang theo học sinh khoa nghệ thuật đi chơi.
Học sinh khoa nghệ thuật cũng có lòng tự trọng, biết người ta chê mình, có khi không cần người khác đuổi, tự mình "tự sát", rất có tinh thần "Mấy người không mang tôi theo, tôi còn không thèm đi chơi với mấy người đâu."
Lúc lên lớp, ba nam sinh kia hẹn nhau vào sân xong thì tự sát, ra ngoài chơi game.
Dù sao kì thi khảo sát này diễn ra một tuần lận.
Ban đầu Lâm Tô định điệu thấp, nhưng lúc thấy phần thưởng hạng nhất, cô thay đổi suy nghĩ, đâu thể bỏ qua tiền? Cô còn phải mua vật không gian nữa đó, không có túi không gian rất bất tiện.
Ba ngày thoáng cái đã qua, trong khoảng thời gian này Lâm Tô chuẩn bị không ít, bắt buộc phải lấy được hạng nhất cuộc thi này.
Tám giờ sáng, tất cả học sinh tập trung ở thao trường.
Mỗi năm, mỗi khóa học là một địa điểm khác nhau, năm nay đám năm hai đi thi ở khe núi, là nơi có độ khó cao nhất cho năm hai!
"Thiệt tình, sợ cái gì gặp cái đó, lúc trước sợ trường thi này, kết quả dính trúng, trường thi biến thái nhất trong mười trường thi!"
"Trường thi này sao không hủy bỏ đi, còn giữ lại làm gì?"
"Được rồi, mọi người, chúng ta thấy khó, người khác cũng thấy thế."
...!
Lúc Lâm Tô đến, nghe thấy mọi người phàn nàn.
Chỉ duy nhất học sinh khoa nghệ thuật, làm bộ chuyện không liên quan đến mình.
Lâm Tô căn cứ theo sơ đồ, tìm thấy tiểu đội của mình, năm người còn lại đã đến đông đủ, thấy cô tới, thuận miệng hỏi, "Lâm Tô khoa âm nhạc?"
Lâm Tô gật đầu, danh sách tiểu đội, trường học gửi đến điện thoại cô rồi.
Cô thuộc tiểu đội 135, một chỉ huy, một cơ giáp, hai chiến sĩ, một thông tin kỹ thuật, phối hợp không tệ, sức chiến đấu cũng không kém.
Ngoại trừ Lâm Tô là chuyên cản đường.
Hình như bọn họ vừa lòng năm người kia, lúc gặp Lâm Tô không khó chịu, còn lịch sự nói với cô một câu, "Tự cậu bảo trọng, bọn tôi không thể luôn che chở cậu."
"Không sao, vào sân rồi tôi sẽ tách ra, không liên lụy mọi người." Lâm Tô ngữ khí bình thản nói.
Thấy cô thức thời, năm người khác tất nhiên hài lòng.
"Chúng ta còn tính may mắn, chỉ có một khoa âm nhạc, đội 178 có tới hai người, còn không có chỉ huy, thảm ghê!"
"178 là đội Lâm Niệm? Nghe nói học kỳ trước cậu ta bị thương, không biết khỏi chưa? Chưa khỏi là xui rồi, hai cản trở thêm một thương binh, ầy."
"Không phải chứ, bị thương gì? Lâu thế rồi còn chưa khỏi?"
"Không biết, nghe nói là bị nặng lắm."
...!
Lâm Tô lúc nghe thấy cái tên Lâm Niệm, đột nhiên trong đầu hiện lên một đoạn ký ức ngắn: Thiếu niên sắc mặt trắng bệch, đau khổ té xỉu, trước mặt là một ly nước đổ.
Đây là đoạn ký ức nguyên chủ muốn xóa đi? Lâm Niệm? Cùng họ với nguyên chủ, không lẽ hai người có quan hệ?
EDIT: morticia.
Lâm Tô nhịn không được hỏi một câu, "Lâm Niệm là ai?"
Năm người ngạc nhiên nhìn cô, "Lâm Niệm mà cậu cũng không biết?" Nói như kiểu cô không biết thủ lĩnh liên minh là ai.
Nhưng vẫn phổ cập kiến thức cho cô, Lâm Niệm, thật sự không phải thủ lĩnh, nhưng cũng không khác lắm, là...!cháu trai của một trong Thập đại thừa tướng Lâm Nhất Duy, không chỉ tư chất tốt, còn là thiên tài điều khiển cơ giáp, là nhân vật phong vân trong trường liên minh quân, cả trường liên minh quân không ai không biết, đến cả người bình thường cũng có người biết.
Vừa cùng trường, vừa cùng niên khóa – Lâm Tô vậy mà không biết, như nói xàm.
Lâm Tô biết chắc chắn nguyên chủ quen biết, nhưng cô ấy lấy đi đoạn ký ức đó, cho nên Lâm Tô không biết.
Nhưng nguyên chủ cũng họ Lâm, theo sáo lộ, đừng nói là chuyện xưa cẩu huyết của hào môn thế gia nha? Lưu lạc đến khu tinh vực hỗn loạn, có một ông bố tính tình cổ