"Sao được? Cho dù một phút một con cũng phải hơn hai giờ mà?" Huống chi một phút cũng không đủ thời gian tìm Trùng tộc.
Giáo sư cũng biết nghi ngờ trong lòng bọn họ, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính ông cũng không dám tin, "Người ta không phải một phút một con, mà là một giây một con, một kích chí mạng.
Được rồi, mấy đứa chỉ cần biết thành tích của cô bé đó thật là được, video đã bị thiếu tướng Lâm hạ lệnh niêm phong, tạm thời không được truyền ra ngoài."
Lời vừa nói ra, khiến học sinh vây xem chấn kinh, thành tích hạng nhất là thật!
Chưa đến trưa đã đạt 1270 điểm, quả thật chưa từng nghe! Phải biết, bình thường cuộc thi trôi qua một tuần, đạt được hơn 100 điểm, chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nếu trình độ của mọi người không thay đổi, 1270 điểm thôi trực tiếp đoạt quán quân được rồi! Bây giờ người ta nửa ngày đã đạt nhiều điểm như thế, thật sự không dám tin.
Nhưng rốt cuộc cô ấy làm thế nào? Cho dù một kích chí mạng, nhưng trong thời gian ngắn như thế, cho dù tìm Trùng tộc cũng không đủ? Không lẽ Trùng tộc xếp hàng chờ cô ấy giết?
Trùng tộc xếp hàng chịu chết nửa ngày cũng không tới, Lâm Tô biết khu vực này đã bị cô dọn sạch, thế là phủi mông một cái, định chuyển sang nơi khác triệu hoán.
Cô thấy ghi chép mấy năm trước, hạng nhất cao nhất là 2310 điểm tích lũy, là học trường mấy năm trước, tên Lâm Sâm, bây giờ là Thiếu tướng trong liên minh.
Cũng họ Lâm, có thể họ Lâm là họ phổ biến ở tinh tế.
Lâm Tô cảm thấy, cô muốn yên tâm đạt hạng nhất, thế nào cũng phải vượt qua Lâm Sâm nhỉ.
Lỡ thế giới này cũng có biến thái thì sao? Tranh giành cũng tốt, nhưng giành quá cũng không ổn.
Lâm Tô – không khác người, đi về phía Đông, lại bắt đầu hình thức thu hoạch.
Trước màn hình lớn ở doanh địa, người đứng xem nhìn số liệu hạng nhất không ngừng tăng lên, nội tâm chết lặng, thậm chí còn muốn khóc.
Mẹ ơi, gặp biến thái, làm sao đây?
Lâm Kỳ bây giờ đi ra.
"** mẹ, sớm muộn gì lão tử cũng giẫm đạp tụi mày dưới chân!"
Dù Lâm Kỳ cũng là người bình thường, khải linh xong không có dị năng, nhưng anh ta tự nhận bật hack, sẽ không liên lụy người khác, thậm chí có khả năng đoạt hạng nhất.
Vì anh ta tìm kiếm cách đối phó Trùng tộc, kết quả công cụ tìm kiếm rất có năng lực, liệt kê tất cả nhược điểm của Trùng tộc.
Ví như thú Baru, xung quanh khu nó sống có một loại cỏ mê, đốt lên có thể làm thú Baru hôn mê, nhưng không ảnh hưởng gì đến người.
Lúc đó, cho dù người bình thường cũng có thể cầm vũ khí đi diệt thú Baru.
Nhưng lại không nghĩ tới, anh ta mới giải quyết được một con Baru, phương pháp này đã bị người khác nhìn trộm.
Người kia thấy anh ta chỉ là người bình thường, còn dẫn Trùng tộc đối phó anh ta, ép anh ta nhấn nút cầu cúu, mất tư cách tiếp tục khảo sát.
Lâm Kỳ biết, chờ đến lúc anh ta đi, chắc chắn đám người kia sẽ dùng phương pháp đó bắt giết thú Baru.
Lâm Kỳ phẫn hận, đến giờ anh ta chưa từng chịu thiệt lớn như thế.
Cũng chính lúc này, anh ta nghe những người xung quanh màn hình lớn thảo luận người tên Lâm Tô.
Lâm Tô? Tên nghe quen quen.
Lâm Kỳ nghĩ nửa ngày mới nhớ, lớp anh ta có học sinh mới chuyển đến tên Lâm Tô.
Cùng tên với một nhà khoa học ở thế giới cũ.
Anh ta không dám liên hệ hai người này với nhau, dù sao không phải ai cũng may mắn như anh ta, chết rồi còn được xuyên không.
Trùng tên thôi.
Anh ta nghe nửa ngày, mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, thì ra Lâm Tô này lợi hại như thế, vậy mà đứng đầu bảng.
Chiếm đầu bảng cũng tốt, mạnh mẽ đạp lên đầu đám người kia, biến mộng đẹp thành công dã tràng!
Lâm Kỳ âm thầm nghĩ, những hiểu biết về tinh tế đều đến từ ký ức của nguyên chủ, nhưng ký ức của nguyên chủ không khắc sâu như của bản thân, rất nhiều thứ không thể cảm động lây.
Cho nên không biết Lâm Tô nhiều điểm như thế là có ý gì, cũng không chấn kinh như người khác.
Giờ phút này anh ta chỉ cảm thấy Lâm Tô chặn được kẻ thù, thấy hả giận thôi.
Tiểu đội 178 bị bốn thú Baru bao vây, bọn họ bây giờ, hai người bình thường, một bệnh nhân không thể sử dụng dị năng, chỉ có ba người có sức chiến đấu.
Dù Cung Dã Nam cũng lợi hại, nhưng không thể đối phó bốn con Baru cùng lúc.
Tô Nghiêu khiếp sợ nhìn, "Chắc không bắt bọn tôi đi dụ bọn nó nữa chứ? Tôi sợ có đi không có về!"
Bạch Nhược Lâm cũng nhăn mặt, "Chúng ta ở trong vòng vây cả, còn cần dụ với dỗ gì?"
Tô Nghiêu kịp phản ứng, "Cũng đúng ha."
Lâm Niệm mặc kệ hai người bọn họ, trấn định chỉ huy, "Cung Dã, cậu đối phó con phía Đông, phía Tây giao cho tôi.
Triệu Phi □□(*), hai ông chặn hai con còn lại trước, chờ bọn tôi giải quyết xong hai con này rồi qua trợ giúp."
(*) □□là tên của người còn lại.
Đây là phương án tốt nhất, nếu là lúc trước, chắc chắn không có vấn đề, nhưng bây giờ...!
"Lâm Niệm, cậu còn chống đỡ nổi không?" Cung Dã Nam lo lắng nói.
Lâm Niệm gật gật đầu, "Yên tâm."
Chỉ là sắc mặt tái nhợt không thể khiến người ta tin tưởng.
EDIT: morticia.
Mấy người dựa lưng vào nhau, bảo vệ hai người Tô Nghiêu bên trong.
Bốn con Baru xông đến.
Lâm Niệm thấy con Baru đối diện mình, miệng há to, làm tư thế chuẩn bị phun lửa, lập tức phóng sét ra đánh.
Tay cậu run rẩy, lệch đi, còn chưa chết, thú Baru không sợ tiếp tục nhào lên.
Lúc Lâm Niệm tụ lực định phóng sét lần hai, tim đau nhói, dị nặng chờ phóng ra hỗn loạn.
Cậu thấy được tia lửa trong miệng Baru, trơ mắt nhìn nó công kích, lại bất lực ngăn cản, tay đã sờ lên nút cầu cứu, định cầu cứu doanh địa, cậu không thể liên lụy mọi người.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, con Baru chuẩn bị công kích đột nhiên ngừng, ánh mắt điên cuồng dần bình tĩnh lại, hình như còn hơi mê mang, sau đó quay đầu rời đi.
Ba con Baru khác cũng thế, giống