Lúc cơ thể hóa thú, Lâm Niệm nghĩ, lần này chắc chắn không tránh khỏi.
Lần đầu hóa thú ông nội kịp thời ra tay ngăn chặn, nhưng đó chỉ là tạm thời, lúc nào cậu cũng có thể hóa thú lần nữa, mà không ai có thể cứu được cậu.
Sợ hãi, không cam lòng tất nhiên có, cậu mới mười tám tuổi, nhân sinh mới bắt đầu, đã bị tuyên cáo tử hình, là ai cũng không thể chấp nhận sự thật này.
Cho nên từ ngày đó trở đi, trong lòng cậu luôn lo lắng, không biết khi nào bị xử tử.
So với chết, chờ đợi trước khi chết là đau khổ nhất.
Đến giờ phút này, cậu phát hiện mình có thể bình tĩnh chấp nhận.
Từ ngày quyết định tòng quân, cậu đã chuẩn bị tốt tâm lí hi sinh, bây giờ chỉ biến thành phế nhân, ít nhiều cũng kiếm về được một cái mạng mà?
Cậu vừa tự giễu an ủi bản thân, vừa chịu đau khổ hóa thú, đau đớn trên người có thể nhịn, nhưng trên tinh thần lại khó chịu đựng, nhưng cậu không dám thả lỏng, vì hậu quả của thả lỏng là biến ngu! Hóa thú không chỉ dị năng biến mất, có khi trí lực kém, tinh thần thất thủ liền biến thành kẻ ngốc.
Cho dù biến thành phế nhân,