EDIT: morticia.
Thế giới mới hơi đặc biệt, nữ phụ trọng sinh sau tận thế.
Nữ phụ trọng sinh sau tận thế không có gì lạ, lạ là ở thiết lập của nó.
Khác với đại đa số tiểu thuyết tận thế khác, tận thế ở đây không đối đầu với zombie, mà là nhiệt độ liên tục tăng lên từ mặt trời, theo đó chôn vùi tất cả.
Morticia wattpad.
Cho dù là nhà cao tầng, hay rừng cây rậm rạp, tất cả mọi thứ trên mặt đất đều bị sa hóa, đến cả người và động vật cũng không ngoại lệ, chỉ cần là thứ tồn tại trên mặt đất, đều bị biến thành cát vụn.
Mặt trên toàn bộ Địa Cầu biến thành sa mạc, nhân loại bị ép phải sinh tồn dưới lòng đất.
Không có thức ăn nước uống, vật tư thiếu thốn, chỉ có thể ẩn nấp ở nơi lòng đất tối tăm.
Cũng may ông trời để lại một chút hi vọng sống, nhân loại thức tỉnh siêu năng lực.
Những siêu năng lực này không phải dị năng Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ ở thế giới trước, mà là năng lực kiến tạo.
Những người thức tỉnh dị năng được gọi là thẻ sư, từ nhỏ như một hạt gạo, một chén nước, thậm chí là một thùng nước, đến tàu điện ngầm, phương tiện giao thông, thiết bị chiếu sáng...!Đều cần thẻ sư biến hóa từ thẻ bài, biến những thứ đó thành vật thật.
Cũng từ đó thẻ bài chia ra làm nhiều loại, loại sinh hoạt, loại chữa bệnh, loại vũ khí.
Sức mạnh biến hóa từ thẻ bài tương đối thần kỳ, đây là năng lực chưa từng có, không có bọn họ, nhân loại không thể sinh tồn, cho nên địa vị thẻ sư tăng cao, được mọi người tôn kính.
Mà nữ chính Hạ Thanh Trúc, trước khi trọng sinh là một học sinh bình thường.
Sau khi tận thế đến, cô ta không thức tỉnh năng lực gì, người nhà biến thành cát, một mình khó khăn mưu sinh dưới lòng đất.
Sinh hoạt không hề tôn nghiêm, mặc người chà đạp, về sau không giữ được ranh giới cuối cùng, dựa vào bán thân đổi vật tư sinh hoạt.
Ban đầu cô ta còn đi theo một thẻ sư có chút năng lực, sinh hoạt coi như ổn định, sau đó bị thẻ sư kia chán ghét vứt bỏ, cô ta không còn nơi nương tựa, biến thành kỹ nữ bán mình tầng dưới chót.
Có khi vì một ổ bánh mì mà có thể kính dâng nhục thể...!
Mà người cô ta từng nghĩ là bạn thân Lâm Tô, lại khác hoàn toàn, nếu cô ta sắm vai pháo hôi, thì đối phương đóng nhân vật chính, vẫn là loại Mary Sue hào quang vô hạn.
Tận thế vừa đến đã thức tỉnh năng lực biến hóa, còn là loại vô hình.
Xuất thân tầm thường nhưng có quý nhân phù trợ, bên người luôn có các loại mỹ nam vờn quanh, vì cô làm tùy tùng.
Ôn nhu thiện lương, lại có lòng nhân ái, cứu vớt kẻ yếu, giúp đỡ chính nghĩa, trách trời thương dân ở nơi tận thế không còn nhân tính, tỏa ra hào quang Thánh Mẫu.
Ngày cô ta chết, toàn thành ăn mừng Lâm Tô trở thành thành chủ Hoàng Sa.
Lâm Tô phong quang vô hạn, càng tô đậm cô ta dơ bẩn không chịu nổi.
Mà trước khi tận thế, cô ta là đại tiểu thư Hạ gia cao cao tại thượng, trước giờ đều là Lâm Tô dỗ dành cô ta! So sánh như thế, khiến cô ta xấu hổ tột cùng, thậm chí điên cuồng ghen ghét Lâm Tô.
Ngay lúc cô ta chết đi, linh hồn đến một không gian kì quái, bên trong chỉ có một quyển sách, cô ta xem xong, mới hiểu rõ.
Thế giới mà cô ta sống chỉ là một quyển sách, Lâm Tô là nhân vật chính Mary Sue, mà bản thân cô ta chỉ là một pháo hôi.
Tác dụng tồn tại duy nhất, là đưa bàn tay vàng cho Lâm Tô —— sinh nhật Lâm Tô, cô ta có tặng một vòng tay, tận thế đến, vòng tay mở ra hệ thống.
Cũng nhờ hệ thống này giúp Lâm Tô phong sinh thủy khởi ở tận thế.
Còn nữa, thẻ sư lúc trước nuôi dưỡng cô ta, vì ái mộ Lâm Tô mới vứt bỏ cô...!
Sau đó, Hạ Thanh Trúc hắc hóa, nếu không biết chân tướng, có khi cô ta sẽ tự an ủi mình, nhưng khi biết tất cả những thứ Lâm Tô có vốn là của mình, cô ta không thể không oán hận.
Ngay sau đó, Hạ Thanh Trúc trọng sinh, chuyện đầu tiên làm sau khi sống lại là đòi lại vòng tay.
"...!Hạ Thanh Trúc, cô hơi bị quá đáng rồi đấy, sao lại khi dễ Lâm Tô!"
Lâm Tô vừa khôi phục kí ức liền nghe một câu này, cô lấy lại bình tĩnh, nhìn về phía giọng nói.
Một nữ sinh tết tóc đuôi ngựa, dáng người cao gầy đứng trước mặt cô, người mới nói là cô ấy.
Đối diện là một nữ sinh dung mạo diễm lệ, mặt không đổi đối mặt với hai người, tay cầm một cái vòng tay.
Vòng màu bạc tinh tế, còn có một viên ngọc màu xanh.
Trong nháy mắt Lâm Tô đã hiểu, đây là cảnh nữ chính sống lại đòi vòng tay.
Hạ Thanh Trúc dung mạo xinh đẹp động lòng người, mặc một cái váy ngủ tơ tằm màu đỏ, phác họa dáng người mỹ lệ, cực kỳ gợi cảm.
Ánh mắt cô ta miệt thị, "Quà của tôi, bây giờ không thích tặng nữa, lấy về thì sao? Triệu Miên Miên, xem cái người coi cô là tấm khiên ấy, kẻ ác là tôi, kẻ chanh chua là cô, bản thân núp phía sau làm Bạch Liên Hoa, một bên ra vẻ chịu ủy khuất, làm như tất cả mọi người phụ mình, ha ha."
Lúc trước cô ta không hiểu, dù lúc nào Lâm Tô cũng tốt tính đi dỗ mình, nhưng thanh danh của cô ta càng ngày càng kém, đến mức ngoại trừ Lâm Tô không còn người bạn nào khác, lúc đó cô ta còn xem Lâm Tô là người bạn duy nhất.
Sau khi trọng sinh cô ta coi như hiểu rõ, Lâm Tô là Bạch Liên Hoa!
"Tô Tô không như cô nói!" Triệu Miên Miên nói vậy, nhưng khí thế không như vừa rồi.
Hạ Thanh Trúc không quan tâm cười một tiếng, "Cô nhìn đi, cô bênh vực kẻ yếu lâu như thế, cô ta nói một câu nào chưa? Không phải vừa nãy cô ta mới nói Miên Miên, tớ không sao, không muốn so đo với cô ấy nhưng thanh âm đặc biệt ủy khuất, cô nghe càng tức giận, nhịn không được ra mặt giúp cô ta đấy.
Kết quả cô ra mặt thật, cô ta cũng không kéo cô lại, để mặc cô xông pha chiến đấu.
Triệu Miên Miên, tôi khuyên cô nên lau mắt thật kỹ, xem xem cô đang làm