EDIT: morticia.
Mấy hôm nay nhiệt độ liên tục tăng cao, giống như nghiệm chứng topic tận thế, không ít người bắt đầu khủng hoảng, điên cuồng tranh nhau mua sắm trong siêu thị, người bán hàng thừa cơ nâng giá lên, nhưng vẫn không ngăn được đại quân điên loạn.
Cũng có nhiều người khịt mũi coi thường chuyện này.
"Cứ cách mấy hồi lại có tin tức thế này truyền ra, sau đó đều bị bác bỏ, thế mà lần này vẫn có người bị lừa."
"Chuyện gì cũng liên quan đến tận thế, dù năm nay nắng nóng đến hơi sớm, nhưng không quá khác thường, mới ba 37 38 độ, năm ngoái cũng có mấy ngày nhiệt độ tăng cao liên tục như thế đấy."
"Lần rộ tin trước tôi mua trữ 10 túi gạo, 10 túi bột mì, 2 bao muối, đến giờ còn chưa dùng hết..."
"Không chừng có ai trữ một mớ hàng không bán được, tung tin đồn nhảm để thanh lí ấy chứ."
"Ngồi đợi chính phủ bác bỏ tin đồn."
...!
Phân tích chân tướng rất rõ ràng, nhưng lần này không giống.
Chính phủ các nước cũng đang truy tìm người phía sau topic, vì Hạ Thanh Trúc tìm một đại thần hacker đăng topic, nên chưa thể tìm ra cô ta ngay.
Cô ta cũng không cần giấu diếm lâu, chỉ chờ đến lúc tận thế thật sự đến là được.
Lúc tận thế đến, cho dù biết là cô ta đăng tin thì sao?
Hiện tượng khác thường, còn kiểm trắc ra một loại năng lượng không biết tên trong không khí, khiến chính phủ các nước cũng hoài nghi tính chân thực của topic.
Một bên trấn an quần chúng phổ thông, phòng ngừa khủng hoảng, một bên làm công tác chuẩn bị, lo trước khỏi họa.
Lúc chỉ còn lại hai mươi tư giờ, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, toàn cầu lên hơn 40 độ.
Lần này đến cả những người không tin cũng bắt đầu dao động, nhao nhao trữ hàng, dự phòng tai họa.
Đồ trong siêu thị thay đổi giá liên tục, gần như tất cả cửa hàng, siêu thị đều bị sold out.
Nhưng đa phần người phổ thông cho rằng nơi an toàn nhất là ở nhà mình, đối với chú ý phải ẩn thân dưới lòng đất trong topic, không dám gật bừa, đa phần dự trữ thức ăn trong nhà mình.
Đến cả cha mẹ Triệu Miên Miên cũng nghĩ thế, hai người đều là phần tử tri thức, tư duy lý tính, cho nên đối với mấy chuyện không có lửa làm sao có khói này không dám tin tưởng, nhưng nhiệt độ mấy hôm nay đột nhiên tăng lên bất ngờ, khiến bọn họ bán tín bán nghi.
Chỉ giới hạn trong khách sạn, không đi đâu hết, lỡ tận thế đến, không có nơi nào an toàn hơn trong nhà.
"Ai ya cha mẹ, chúng ta ngốc một lần thôi, người khác ai cũng giả bộ ngớ ngẩn mà.
Lại nói, theo kế hoạch là đi chơi ở hầm trú ẩn, trời nóng như vậy, đi đâu cũng nấu sủi cảo được hết đó, đến đó còn đông ấm hè mát hơn ở đây nhiều." Triệu Miên Miên vừa lấy túi nước đá chườm một bên mặt, vừa dùng quạt hạ nhiệt.
Trên điều hòa chỉnh xuống 20 độ, nhưng nhiệt độ trong phòng hơn 30, lấy một cục đá từ tủ lạnh ra, rất nhanh liền tan.
Đã chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, nhiệt độ không hề giảm.
Mấy hôm nay Lâm Tô ngoài dựa vào tin tức tận thế Hạ Thanh Trúc đăng trên mạng, tranh thủ khiến nhiều người tin hơn, còn chuẩn bị trước tận thế với Triệu Miên Miên.
Cô ở thế giới này là cô nhi, lúc trước một mình sống ở cô nhi viện, bây giờ chỉ có Triệu Miên Miên là bạn thân nhất, cho nên ở chung với gia đình họ.
Hai người mang hai bao thức ăn nước uống tới, định mang cha mẹ Triệu Miên Miên đến hầm trú ẩn tị nạn.
Ngày mai lúc mặt trời mọc lên lần nữa, tận thế đến thật.
Triệu Miên Miên nháo đòi hỏi, vất vả lắm mới thuyết phục được cha mẹ cô ấy đi hầm trú ẩn, "Nhân lúc bây giờ chưa có mặt trời, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi."
Hắc ín (*) trên đường nóng đến bốc khói, vì quá nhiều người bị cảm nắng, rất nhiều công ty, trường học đều cho nghỉ, buộc taxi phải ngừng kinh doanh.
May mắn hai người họ đã sớm thuê xe, không cần phải đi bộ.
(*) Nhựa đường.
Lúc bốn người đến nơi, mồ hôi trên quần áo có khi vắt ra được mấy lít, nước mang theo nửa xe, đã diệt gần nửa.
Trên đường đi không ngừng uống nước, tốc độ nước rút còn nhanh hơn xói mòn.
Hầm trú ẩn do chiến tranh thế kỷ trước để lại, không gian bên trong vừa sâu vừa lớn, chứa được hơn vạn người.
Cũng vì thế, sau khi tất cả sa hóa nơi này trở thành Thành trung tâm.
Thật ra lựa chọn tốt nhất là ở dưới hầm siêu thị, nhà kho dưới cửa hàng, nhưng những nơi này đã hết hàng, hàng tồn không đủ, người lại nhiều cạnh tranh rất kịch liệt, cho nên xét cho cùng không có nhiều ưu điểm.
Hầm trú ẩn không như thế, có ít người nghĩ đến nơi này, mang đủ thức ăn nước uống, chống chịu mấy ngày không thành vấn đề.
Thứ hai, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới thức tỉnh dị năng, đến lúc ăn hết lại không trốn thoát được, tiềm thức bùng phát.
Lúc bốn người đi vào, trong hầm trú ẩn đã có tiếng người huyên náo, không ít người đến đây.
Lâm Tô nói ít người là so với nơi khác, nhưng bàn về tổng số, cũng phải hơn hai ba ngàn người.
Đại đa số đều mang theo người nhà, thức ăn nước uống, dựng lều vải, người quen biết còn tụ tập một chỗ uống rượu đánh bài, không giống như tị nạn, ngược lại giống cắm trại dã ngoại hơn, đúng là gan to.
Dù sao tận thế chưa đến thật, cần gì phải đi lo chuyện không chắc chắn? Sống ở đời, phải hưởng thụ lạc thú trước mắt.
Bốn người Lâm Tô đi vào như giọt nước về với biển cả, không gây nên sóng gió gì.
Mọi người chọn một mảnh đất trống bỏ đồ xuống, dựng lều vải.
Lâm Tô và Triệu Miên Miên một cái, cha mẹ Triệu Miên Miên một cái.
Lúc mang lều vải về, mẹ Triệu còn chê hai người lãng phí, chỉ đối phó một ngày cho qua, cần gì phải mua hai cái lều cho phí?
(*) Ý mẹ Triệu không tin tận thế, chỉ ở lại hầm trú ẩn du lịch một ngày.
Lâm Tô biết chắc chắn tận thế đến, mà thời gian dài ở chung với người lạ, lều vải rất quan trọng.
Cũng không biết là đêm xuống nên nhiệt độ không khí hạ xuống, hay là trong hầm trú ẩn thật sự mát mẻ, mấy người bị nhiệt độ cao hành hạ, dần dần đi vào mộng đẹp.
Đến cả mấy người mê đánh bài cũng không trụ nổi, ngủ ngồi luôn.
Lâm Tô cũng theo mấy tiếng lẩm bẩm xung quanh, chìm vào giấc ngủ.
Tỉnh lại lần nữa, mọi người cảm thấy cơ thể cực kỳ khó chịu.
"Kỳ lạ, rõ ràng cảm