Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 80


trước sau


EDIT: morticia.

Mấy hôm nay nhiệt độ liên tục tăng cao, giống như nghiệm chứng topic tận thế, không ít người bắt đầu khủng hoảng, điên cuồng tranh nhau mua sắm trong siêu thị, người bán hàng thừa cơ nâng giá lên, nhưng vẫn không ngăn được đại quân điên loạn.

Cũng có nhiều người khịt mũi coi thường chuyện này.

"Cứ cách mấy hồi lại có tin tức thế này truyền ra, sau đó đều bị bác bỏ, thế mà lần này vẫn có người bị lừa."
"Chuyện gì cũng liên quan đến tận thế, dù năm nay nắng nóng đến hơi sớm, nhưng không quá khác thường, mới ba 37 38 độ, năm ngoái cũng có mấy ngày nhiệt độ tăng cao liên tục như thế đấy."
"Lần rộ tin trước tôi mua trữ 10 túi gạo, 10 túi bột mì, 2 bao muối, đến giờ còn chưa dùng hết..."
"Không chừng có ai trữ một mớ hàng không bán được, tung tin đồn nhảm để thanh lí ấy chứ."
"Ngồi đợi chính phủ bác bỏ tin đồn."
...!
Phân tích chân tướng rất rõ ràng, nhưng lần này không giống.

Chính phủ các nước cũng đang truy tìm người phía sau topic, vì Hạ Thanh Trúc tìm một đại thần hacker đăng topic, nên chưa thể tìm ra cô ta ngay.

Cô ta cũng không cần giấu diếm lâu, chỉ chờ đến lúc tận thế thật sự đến là được.

Lúc tận thế đến, cho dù biết là cô ta đăng tin thì sao?
Hiện tượng khác thường, còn kiểm trắc ra một loại năng lượng không biết tên trong không khí, khiến chính phủ các nước cũng hoài nghi tính chân thực của topic.

Một bên trấn an quần chúng phổ thông, phòng ngừa khủng hoảng, một bên làm công tác chuẩn bị, lo trước khỏi họa.

Lúc chỉ còn lại hai mươi tư giờ, nhiệt độ không khí đột nhiên tăng vọt, toàn cầu lên hơn 40 độ.

Lần này đến cả những người không tin cũng bắt đầu dao động, nhao nhao trữ hàng, dự phòng tai họa.

Đồ trong siêu thị thay đổi giá liên tục, gần như tất cả cửa hàng, siêu thị đều bị sold out.

Nhưng đa phần người phổ thông cho rằng nơi an toàn nhất là ở nhà mình, đối với chú ý phải ẩn thân dưới lòng đất trong topic, không dám gật bừa, đa phần dự trữ thức ăn trong nhà mình.


Đến cả cha mẹ Triệu Miên Miên cũng nghĩ thế, hai người đều là phần tử tri thức, tư duy lý tính, cho nên đối với mấy chuyện không có lửa làm sao có khói này không dám tin tưởng, nhưng nhiệt độ mấy hôm nay đột nhiên tăng lên bất ngờ, khiến bọn họ bán tín bán nghi.

Chỉ giới hạn trong khách sạn, không đi đâu hết, lỡ tận thế đến, không có nơi nào an toàn hơn trong nhà.

"Ai ya cha mẹ, chúng ta ngốc một lần thôi, người khác ai cũng giả bộ ngớ ngẩn mà.

Lại nói, theo kế hoạch là đi chơi ở hầm trú ẩn, trời nóng như vậy, đi đâu cũng nấu sủi cảo được hết đó, đến đó còn đông ấm hè mát hơn ở đây nhiều." Triệu Miên Miên vừa lấy túi nước đá chườm một bên mặt, vừa dùng quạt hạ nhiệt.

Trên điều hòa chỉnh xuống 20 độ, nhưng nhiệt độ trong phòng hơn 30, lấy một cục đá từ tủ lạnh ra, rất nhanh liền tan.

Đã chạng vạng tối, mặt trời xuống núi, nhiệt độ không hề giảm.

Mấy hôm nay Lâm Tô ngoài dựa vào tin tức tận thế Hạ Thanh Trúc đăng trên mạng, tranh thủ khiến nhiều người tin hơn, còn chuẩn bị trước tận thế với Triệu Miên Miên.

Cô ở thế giới này là cô nhi, lúc trước một mình sống ở cô nhi viện, bây giờ chỉ có Triệu Miên Miên là bạn thân nhất, cho nên ở chung với gia đình họ.

Hai người mang hai bao thức ăn nước uống tới, định mang cha mẹ Triệu Miên Miên đến hầm trú ẩn tị nạn.

Ngày mai lúc mặt trời mọc lên lần nữa, tận thế đến thật.

Triệu Miên Miên nháo đòi hỏi, vất vả lắm mới thuyết phục được cha mẹ cô ấy đi hầm trú ẩn, "Nhân lúc bây giờ chưa có mặt trời, chúng ta tranh thủ thời gian lên đường đi."
Hắc ín (*) trên đường nóng đến bốc khói, vì quá nhiều người bị cảm nắng, rất nhiều công ty, trường học đều cho nghỉ, buộc taxi phải ngừng kinh doanh.

May mắn hai người họ đã sớm thuê xe, không cần phải đi bộ.

(*) Nhựa đường.

Lúc bốn người đến nơi, mồ hôi trên quần áo có khi vắt ra được mấy lít, nước mang theo nửa xe, đã diệt gần nửa.

Trên đường đi không ngừng uống nước, tốc độ nước rút còn nhanh hơn xói mòn.


Hầm trú ẩn do chiến tranh thế kỷ trước để lại, không gian bên trong vừa sâu vừa lớn, chứa được hơn vạn người.

Cũng vì thế, sau khi tất cả sa hóa nơi này trở thành Thành trung tâm.

Thật ra lựa chọn tốt nhất là ở dưới hầm siêu thị, nhà kho dưới cửa hàng, nhưng những nơi này đã hết hàng, hàng tồn không đủ, người lại nhiều cạnh tranh rất kịch liệt, cho nên xét cho cùng không có nhiều ưu điểm.

Hầm trú ẩn không như thế, có ít người nghĩ đến nơi này, mang đủ thức ăn nước uống, chống chịu mấy ngày không thành vấn đề.

Thứ hai, chỉ khi bị ép đến đường cùng mới thức tỉnh dị năng, đến lúc ăn hết lại không trốn thoát được, tiềm thức bùng phát.

Lúc bốn người đi vào, trong hầm trú ẩn đã có tiếng người huyên náo, không ít người đến đây.

Lâm Tô nói ít người là so với nơi khác, nhưng bàn về tổng số, cũng phải hơn hai ba ngàn người.

Đại đa số đều mang theo người nhà, thức ăn nước uống, dựng lều vải, người quen biết còn tụ tập một chỗ uống rượu đánh bài, không giống như tị nạn, ngược lại giống cắm trại dã ngoại hơn, đúng là gan to.

Dù sao tận thế chưa đến thật, cần gì phải đi lo chuyện không chắc chắn? Sống ở đời, phải hưởng thụ lạc thú trước mắt.

Bốn người Lâm Tô đi vào như giọt nước về với biển cả, không gây nên sóng gió gì.

Mọi người chọn một mảnh đất trống bỏ đồ xuống, dựng lều vải.

Lâm Tô và Triệu Miên Miên một cái, cha mẹ Triệu Miên Miên một cái.

Lúc mang lều vải về, mẹ Triệu còn chê hai người lãng phí, chỉ đối phó một ngày cho qua, cần gì phải mua hai cái lều cho phí?
(*) Ý mẹ Triệu không tin tận thế, chỉ ở lại hầm trú ẩn du lịch một ngày.

Lâm Tô biết chắc chắn tận thế đến, mà thời gian dài ở chung với người lạ, lều vải rất quan trọng.


Cũng không biết là đêm xuống nên nhiệt độ không khí hạ xuống, hay là trong hầm trú ẩn thật sự mát mẻ, mấy người bị nhiệt độ cao hành hạ, dần dần đi vào mộng đẹp.

Đến cả mấy người mê đánh bài cũng không trụ nổi, ngủ ngồi luôn.

Lâm Tô cũng theo mấy tiếng lẩm bẩm xung quanh, chìm vào giấc ngủ.

Tỉnh lại lần nữa, mọi người cảm thấy cơ thể cực kỳ khó chịu.

"Kỳ lạ, rõ ràng cảm

thấy ngủ rất ngon, sao giống như bị người ta đánh một trận vậy?"
"Tôi cũng thế, đau xương sống thắt lưng, y chang ông."
Đám người nhốn nháo than thở, một chàng trai dựng lều bên cạnh Lâm Tô nhìn xung quanh một vòng nói, "Tôi thấy bên ngoài gió êm sóng lặng, chắc là không có chuyện gì nhỉ? Ai muốn ra ngoài xem với tôi không?"
"Tôi, tôi đi."
"Tôi nữa."
Rất nhanh bốn năm người kết bạn xuất phát, mọi người ôm một tia thấp thỏm chờ tin từ bọn họ.

"Mọi người nói xem, nếu tận thế đến thật thì phải làm sao?" Một ông mập đong đưa cây quạt nói, tám giờ, nhiệt độ lại tăng lên.

"Còn làm gì nữa? Rau trộn thôi, ăn uống no nê xong, ra ngoài cho Zombie ăn, sống cũng chỉ chịu tội."
Người nói chuyện là một người đàn ông mang áo sơ mi hoa, cổ đeo vòng như dây xích rất zang ho, Lâm Tô nhớ rõ, hôm qua người này thắng được nhiều tiền nhất.

Nghe bọn họ nói chuyện, lúc vị đại ca này đến tị nạn đem hết tiền trong nhà theo, kể cả vàng bạc châu báu, còn có hai vali tiền có mật mã.

Ừm...!khách hàng tiềm năng.

"...!Topic đã nói không phải tận thế zombie, mà là toàn Địa Cầu biến thành sa mạc, đến người cũng thế, không có thức ăn nước uống."
"Thế còn tốt hơn là sống bị zombie gặm, chết biến thành nắm cát."
Mấy người kia còn đang tranh luận, năm người vừa rồi ra ngoài thăm dò tình hình, lảo đảo chạy về, mặt mũi sợ hãi trắng bệch.

"Tận, tận thế thật!"
Cái gì!
Mọi người giật mình, nhao nhao hỏi thăm tình huống, đến cả đại ca xã hội đen vừa nãy cũng không bình tĩnh nổi.

Năm người bị vây lại, thở hổn hển mấy cái mới chậm rãi nói ra: "Lúc mọi người đi vào, bên ngoài có mấy cây xanh râm mát đấy đúng không? Rừng cây kia đã hơn chục năm, um tùm cao lớn, đứng thật xa vẫn thấy một mảnh màu xanh.

Nhưng vừa nãy lúc chúng tôi đi ra, nhìn thấy xa xa khắp nơi màu vàng, liền biết tận thế đến thật rồi, giống y đúc trong topic."
"Bọn tôi sợ quá, không dám đi ra, nhưng góc Tây Bắc cũng có mấy người như chúng tôi, to gan, đi ra luôn.


Thật ra đi không xa, mời ra khỏi cửa động bảy tám mét, gần như bị ánh mặt trời soi hết, sau đó..."
"Sau đó bọn họ biến thành một đống cát, thật, chỉ trong nháy mắt, chúng tôi trơ mắt nhìn bọn họ biến mất, đến âm thanh thảm thiết cũng không hét ra được."
Trong nhất thời, mọi người trầm mặc, hôm qua cười cười nói nói không có khả năng, vốn cho là lời đồn, không ngờ lần này là thật, tận thế đến thật.

Cùng lúc đó, tầng hầm Hạ gia.

Trước tận thế, Hạ Thanh Trúc thuyết phục người nhà tin tưởng mình, lấy nhà kho siêu lớn dưới tuyến tàu điện ngầm gần đó, làm căn cứ Hạ gia.

Hạ Thanh Trúc trải qua tận thế nên biết, giao thông dưới lòng đất cũng là một vấn đề lớn, trên mặt đất không thể đi, những người may mắn sống sót đi lại giữa các căn cứ đều nhờ vào đào hang.

Mà đào hang không phải cứ tùy tiện đào là được, phần lớn dựa vào tuyến tàu điện ngầm có sẵn, thông được với nhau đã là công trình vĩ đại rồi.

Mà nơi Hạ gia chọn làm căn cứ, là điểm giao nhau giữa hai tuyến xe lửa, cách Thành trung tâm, tức hầm trú ẩn không xa, vị trí địa lí rất tiện lợi.

Hạ gia cũng đã sớm đi điều tra tình huống, xác định tận thế đến thật, trước đó đã chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, còn được Hạ Thanh Trúc báo trước giữ tâm lý, coi như vẫn giữ được bình tĩnh.

Hạ lão gia tử kêu mọi người tập hợp thảo luận tương lai nên làm gì.

Người trong nhà đều đến, nhưng nhân vật chính nên đến là Hạ Thanh Trúc lại không có mặt.

Vì, bây giờ cô còn đang thanh toán điểm thiện lương với hệ thống.

【Trước mắt có tất cả hơn một tỷ người sống sót, nhờ ngươi nhắc nhở, số người được cứu vớt là 627963812...】
Dù sao không phải ai cũng sống sót nhờ lời nhắc nhở của cô, khí hậu khác thường, không cần cô nói cũng có người tìm nơi tránh, nên chỉ ảnh hưởng đến hơn 6 triệu người, Hạ Thanh Trúc vẫn hài lòng, dù sao cô có hơn 6 triệu điểm thiện lương! Sau này dù không làm gì, có nhiều điểm thiện lương thế cũng đủ cho cô đổi thẻ bài.

Hạ Thanh Trúc không nhịn được nụ cười trên mặt, cuối cùng cũng thấy hệ thống thuận mắt hơn chút.

【Trừ đi 513564298 người được Lâm Tô cứu vớt trong nguyên tác, ngươi còn 114399514 điểm thiện lương..】
Nụ cười trên mặt Hạ Thanh Trúc cứng đờ, cả giận nói, "Dựa vào cái gì còn phải trừ đi số người cô ta cứu vớt?"
【Vì nếu không bị ngươi chặn ngang một chân, hơn 5 triệu người này sẽ được Lâm Tô cứu vớt, những người này vốn không được tính vào nhóm người chắc chắn chết, trừ đi thì có gì sai?】
Hạ Thanh Trúc á khẩu không trả lời được, tức giận nửa ngày, chỉ có thể nhận mệnh, trừ thì trừ đi, dù sao cô còn hơn 1 triệu.

【Ngoài ra còn có 114397515 người kiếp này được Lâm Tô âm thầm trợ giúp mới được cứu vớt, cho nên nhóm người này cũng bị trừ đi, nói cách khác, ngươi còn lại 1999 điểm thiện tương, hệ thống làm tròn cho ngươi thành số nguyên, tất cả là 2000 điểm.】
EDIT: morticia..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện