EDIT: morticia.
Núi Thanh Đồng, thành viên câu lạc bộ tham gia du lịch đột nhiên gặp mưa to, bị vây trong núi.
Cũng may trong núi có một cái miếu, có nơi trú mưa tạm thời.
Trong núi mưa đến nhanh, đi cũng nhanh, nhưng sau khi mưa tạnh, đường núi trơn trượt khó đi, đám người thương lượng chút, định ở lại miếu một đêm, chờ mai đường xá tốt hơn chút rồi rời đi.
Dừng chân trong núi, trải nghiệm ăn cơm chay trong miếu, một nhóm 4 nam sinh đi tham quan bốn phía, nhìn cái gì cũng thấy mới lạ, đến cả vách tường loang lổ cũng khiến người ta cảm nhận được vẻ cổ kính.
Trác Việt trước giờ đam mê di tích cổ, nghiên cứu những hoa văn trên bức tường loang lổ, Lư Ngữ Phong mấy lần muốn bắt chuyện với anh, nhưng anh vẫn luôn chuyên chú nghiên cứu, bị lơ đi.
Hình ảnh bên trên ghi chép lại lịch sử xây miếu thờ, Trác Việt nhìn mà mê, xem hết một vòng miếu.
Lúc đi đến sau miếu, còn nhìn thấy một bàn thờ sụp đổ, Trác Việt thấy trên những phiến gạch kia cũng có chữ, thử mở ra, lại tìm thấy một bức tượng tiểu Hồ ly bằng gỗ.
Tiểu Hồ ly được điêu khắc sinh động như thật, rất có linh khí, Trác Việt càng nhìn càng thích, liền lau sạch tiểu Hồ ly đem về.
Đêm đó, Trác Việt mơ thấy một cô gái mang áo trắng, không nhìn rõ khuôn mặt, nháo nhào trong mộng nguyên một đêm, nháo đến Trác Việt đau đầu, một đêm ngủ không ngon.
Buổi sáng, Lư Ngữ Phong thấy tinh thần Trác Việt không tốt, ân cần hỏi han, "Ngủ không ngon à? Có phải giường trong miếu không thoải mái không?"
"Ừm." Trác Việt tùy ý gật đầu, qua loa trả lời.
Trác Việt đang định rời đi, lại đột nhiên nghe được giọng con gái, "Mang ta theo với, mang ta theo."
Trác Việt quay đầu, nhìn về phía Lư Ngữ Phong, "Cô nói gì cơ?"
Nam thần chủ động nói chuyện với mình, điều này khiến Lư Ngữ Phong đặc biệt vui vẻ, chỉ là...!
"Vừa nãy tôi không nói chuyện."
Trác Việt nhíu mày, trong phòng bây giờ chỉ có 2 người họ, không phải cô ta nói không lẽ có quỷ?
"Có khi tôi nghe nhầm."
Thật sự hôm nay tinh thần anh không được tốt, có khi mơ hồ.
Lư Ngữ Phong nhẹ gật đầu, đột nhiên mắt thấy tượng gỗ tinh xảo dưới gối Trác Việt, "Tiểu Hồ ly đẹp ghê, đây là của anh à?"
Nói rồi đưa tay ra lấy, Trác Việt nhanh hơn cô ta một bước cầm tiểu Hồ ly, "Của tôi." Nói xong liền nhanh chân chạy ra khỏi phòng.
Không biết vì sao, Trác Việt không muốn người khác chạm vào tiểu Hồ ly của mình, có lẽ vì rất thích tiểu Hồ ly này đi.
Du lịch kết thúc, đoàn người trở lại trường học.
Trác Việt có chỗ ở ngoài trường, sát bên phòng trọ của Lâm Tô, là trưởng bối hai nhà kêu bọn họ giúp đỡ lẫn nhau, mua gần nhau.
Trác Việt thật sự coi Lâm Tô là em gái, du lịch về không quên tặng cô chút đồ.
Nhưng mà lúc anh ta đến Lâm Tô còn chưa về.
Trác Việt nhớ tới trước đó từng nghe cô nói đến chuyện trở về nhà tổ Lâm gia, cho là Lâm Tô chưa về, không nghĩ nhiều, trở về phòng mình.
Du lịch khiến tinh thần thể xác mệt mỏi, tối muộn rồi Trác Việt không làm gì nữa, trực tiếp tắm gội rồi lên giường ngủ.
Ngay lúc anh ta ngủ say, tượng gỗ tiểu Hồ ly đặt bên gối, được ánh trăng chiếu vào, biến thành một cô gái xinh đẹp da trắng như tuyết, khuôn mặt khuynh thành.
Cô gái cả người □□, hai mắt nhắm lại, như đang ngủ.
Hình như cô ấy thấy lạnh, theo bản năng nhích lại gần nguồn nhiệt bên cạnh, chui vào lồng ngực Trác Việt.
Hôm sau, Trác Việt tỉnh lại, cảm giác tay nặng không nhấc lên được, nghi ngờ mở to mắt.
Nhìn thì không sao, nhìn xong mém chút té giường, trên giường anh đột nhiên có thêm một cô gái xinh đẹp!
Quan trọng nhất là, cô gái này còn □□! Da thịt trắng tuyết gần như đâm mù mắt anh.
Ngay lúc Trác Việt nghi ngờ bản thân có phải mệt quá nên xuất hiện ảo giác không, cô gái cũng ung dung tỉnh dậy.
Vừa nên thấy Trác Việt liền vui vẻ nhào lên người anh, "Ân công ~ (*)"
(*) Anh yêu.
Âm thành nũng nịu khiến người ta gãy xương, nhưng đến Trác Việt lại thành kinh hãi to lớn, vội né đi, "Cô cô cô là ai?"
Vì Trác Việt né, cô gái ôm không khí, tội nghiệp nhìn anh, "Ân công..."
Ánh mắt điềm đạm đáng yêu, khiến Trác Việt đột nhiên mềm lòng, lại thấy cô gái này yếu đuối, hình như không có ác ý, dần dần không thấy sợ hãi nữa, "Cái kia, ờm, cô mặc đồ trước đi đã."
Cô gái vô tội nháy mắt mấy cái, "Nhưng mà, nô gia không có quần áo ớ."
Trác Việt bất đắc dĩ, để cô gái mang áo sơ mi của mình trước.
Cô gái mặc vào, nhưng nhìn nửa ngày lại không biết gài nút.
Trác Việt sợ mình thấy cái gì không nên thấy, nhắm hai mắt lại, gài nút giùm cô gái.
"Ân công..."
Cô vừa nói, tâm can Trác Việt loạn cào cào, "Cô đừng gọi bậy.
Cái kia...!vì sao cô gọi tôi là ân công?"
"Vì ân công cứu nô gia đó!"
Nói như không nói, Trác Việt bất đắc dĩ, "Cô đừng gọi tôi là ân công, tôi có mấy vấn đề cần hỏi cô."
"Được rồi, ân công."
"Cô tên là gì?"
"Nô gia họ Hồ, tên Tiểu Bạch."
"Cô là người ở đâu?"
"Nô gia xuất thân từ núi Thanh Đồng."
Trác Việt hơi không chịu được đối phương cứ mở miệng gọi nô gia, "Sao cô lại ở trong nhà tôi?"
Hồ Tiểu Bạch trợn to mắt, "Là ân công mang Tiểu Bạch về mà."
"Tôi mang cô về?" Trác Việt chỉ mình, biểu cảm không thể tưởng tượng nổi, từ khi nào anh đem một người sống