EDIT: morticia.
Buổi sáng, Lâm Tô thấy thời sự đưa tin, sở thú Tứ Xuyên mất một con gấu trúc trưởng thành.
Lâm Tô quay đầu nhìn Cổn Cổn tối qua cần tìm nơi nương tựa, xác định không phải bé con nhà mình.
Thời sự đưa tin là gấu trúc trưởng thành đó.
Cổn Cổn thấy Lâm Tô không để ý, lặng lẽ thở ra.
Nếu Tô Tô hỏi có phải trước kia nó là gấu trúc trong sở thú không, nó đúng là không biết nên trả lời thế nào.
Đại Vương cùng Cục Tuyết liếc nhau một cái, nói, "Hử? Bàn tử, không phải ngươi đấy à? Ngươi rời sở thú không nói với ai à?"
Đứa còn lại, "Gấu trúc trong sở thú? Anh béo sao lại ở sở thú thế?" Cục Tuyết vẻ vô cùng tò mò hỏi, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ, "Lúc trước từng nghe đồn có yêu quái từ bỏ tôn nghiêm đến vườn bách thú ăn uống free, anh béo không phải..."
Lâm Tô bị cuộc nói chuyện của bọn nó hấp dẫn, hỏi, "Thật sự có yêu quái đến vườn bách thú để được bao nuôi?"
Cổn Cổn chậm rãi gặm cây trúc, trên mặt bình tĩnh, trong lòng bối rối không thôi, thôi toang, Tô Tô mà biết trước đó nó sa đọa như thế, chắc chắn không thích nó nữa...!
Cục Tuyết nói tiếp, "Có chứ, yêu quái kiểu nào chả có? Nhưng chắc chắn không phải anh béo, anh ý còn là đại yêu quái danh chấn một phương đó, sao có thể không biết xấu hổ mà đi ăn chùa?"
Đại Vương nhìn Cổn Cổn, muốn nói lại thôi, "Chắc là có nguyên nhân bất đắc dĩ, chắc chắn không phải vì ăn chùa mới đến..."
Cổn Cổn không dám nhìn thẳng vẻ mặt thất vọng của Lâm Tô, xấu hổ tự ôm lấy bản thân, "Ta, ta đi ăn chùa, là ta..." không đúng.
Còn chưa nói dứt lời, đã bị Lâm Tô cầm lên, ôm trong ngực, cười đến run rẩy, "Bé Cổn Cổn à, sao ngươi đáng yêu thế nhỉ? Còn đi vườn bách thú ăn chùa, ha ha, buoncuoi vãi..."
Đại Vương & Cục Tuyết & Cổn Cổn mặt mơ hồ, tình huống gì đây? Chuyện mất mặt như thế Lâm Tô còn thấy đáng yêu?!
Cổn Cổn nghĩ nghĩ, có khi Lâm Tô thích nghe cuộc sống của đám yêu quái, dù sao Tô Tô mới trở thành bắt yêu sư, hiếu kỳ chuyện của đám yêu quái là bình thường, thế là nó phổ cập kiến thức, "Ta ngốc nhất, chỉ có thể đến sở thú kiếm cơm, Đại Vương mới lợi hại nhất đó, nó chiểm hẳn một đỉnh núi, không để con người đến gần, trước kia con người toàn bị nó cố ý yểm thuật dọa chạy hết."
Ánh mắt Lâm Tô trầm xuống, nhìn thẳng Đại Vương, "Dọa người? Trên tay ngươi có mạng người?"
Đại Vương vội vàng phủ nhận, "Ta không có, đừng có nói mò."
Lâm Tô nhẹ nhàng thở ra, không lấy mạng người là được.
"Cục Tuyết cũng lợi hại, biết dụ người lắm đó, theo rất nhiều nhân vật có tiền, ai cũng tiêu tiền vì nó." Cổn Cổn hơi bị ao ước Cục Tuyết có duyên với người.
Lâm Tô chuyển mắt lên người Cục Tuyết, Cục Tuyết lập tức thấy không ổn, "Không phải, Tô Tô nghe ta giải thích..."
"Không cần giải thích, ta biết, ngươi chỉ coi trọng tiền của ta." Lúc trước hỏi nó vì sao làm sủng vật của mình, nó nói như thế.
Cục Tuyết khóc không ra nước mắt, lúc đó Tô Tô chỉ có một mình nó, nó chỉ ngạo kiều một tẹo thui mà! Nếu nó biết trước có nhiều yêu quái đoạt chủ nhân với nó, chắc chắn nó sẽ không nói thế.
Nó không chỉ hối hận lúc trước miệng tiện, càng hối hận hồi nãy đầu óc bị làm sao lại đi gài bẫy Cổn Cổn? Kết quả Cổn Cổn không bị Lâm Tô ghét bỏ, ngược lại trộm gà không thành còn mất nắm gạo.
Hai con nội tâm cuồn cuộn sóng ngầm, Lâm Tô không cảm nhận được, cô ngược lại không thiên vị đứa nào.
Đứa nào cũng bé bỏng lông xù, nhưng vì đến liên tục, mới thấy mới mẻ thôi.
Lúc Đại Vương vừa đến cô cũng hiếm lạ một hồi, mà Cục Tuyết ở chung lâu như thế, sớm đã qua thời kì mới mẻ.
Đứa nào cô cũng thích, lại không nghĩ tới giữa bọn nó có nhiều kịch bản thế.
"Con chó bàn tử quá tâm cơ, không ổn, bản vương phải nghĩ cách để Lâm Tô thấy bản chất của nó!" Đại Vương nghiến răng nghiến lợi nói.
"Hay là...!Quên đi, chúng ta không phải đối thủ của nó." Cục Tuyết muốn bỏ cuộc giữa đường.
"Ngươi sợ cái mẹ gì, dám để đứa khác diệt uy phong? Hai đứa mình không lẽ không đối phó được một con gấu ngu?"
"Đối phó không được thật mà..." Cục Tuyết vô tội trả lời.
Đại Vương: "..."
Lâm Tô vì tu luyện, ở lại một khoảng thời gian, đến lúc đi học lại đã gần tháng 11.
Một khoảng thời gian không lên lớp, lúc đi học, ánh mắt bạn học