EDIT: morticia.
Đoạn thời gian này Lâm Tô cũng đã tra rõ chuyện ngành đặc biệt, dù không phải ngành được phép công khai, nhưng làm việc lỗi lạc, không phải cứ 1 gậy là đánh tất cả yêu quái, mà giống như cô, chỉ trừ tà yêu.
Sở dĩ Cung Hàn không ưa yêu loại, vì mối tình đầu của anh bị tà yêu hại.
Nhưng bản thân vẫn biết phân biệt yêu tốt yêu xấu, nói tóm lại, cô nguyện ý làm đồng đội với bọn họ.
Ngày đầu tiên gia nhập, Cung Hàn dẫn cô đi chào hỏi nhân viên ngành đặc biệt.
Ai cũng rất nhiệt tình, lúc đứng trước mặt cô thì tươi cười hoan nghênh, cô vừa đi một cái.
"Chính là cô bé này, nuôi quốc bảo làm sủng vật!"
"Không chỉ thế, còn có hổ Hoa Nam đã tuyệt chủng nữa."
"Nghe nói con mèo của cô bé đó cũng có lai lịch, là Cửu Vĩ Miêu trong truyền thuyết đấy."
Lâm Tô: "..."
Cô được ban tặng tai thính, nghe rõ mồn một lời mọi người nghị luận, có phải mấy người này có hiểu lầm gì với cô không?! Cổn Cổn còn chưa tính, dù sao đúng là quốc bảo, nhưng hổ Hoa Nam rồi Cửu Vĩ Miêu là cái mẹ gì? Đại Vương và Cục Tuyết nhà cô có lí lịch style Tây à? Sao cô không biết?!
Lâm Tô giữ vững nụ cười, quay đầu, "Còn nữa, gần đây em mới thu ba đứa nhóc, một con chó Hao Thiên, một con rồng không sừng, với một con cá chép đổi vận, thành tâm cầu nguyện có thể thành sự thật đó."
Rõ ràng là trêu chọc, Lâm Tô cho là bọn họ nghe ra, nhưng mà ——
"Thật á?"
"Có rồng thật?"
"Chó Hao Thiên trong truyền thuyết phải không?"
"Cá chép đổi vận là thế nào?"
Một đám người kinh ngạc mồm chữ O, hoảng sợ tột độ, không hề nghi ngờ Lâm Tô.
Lâm Tô cười khổ, để thỏa mãn lòng hiếu kỳ của những con người dễ thương này, hôm sau Lâm Tô đưa 6 đứa nhỏ trong nhà đến, ừm, làm quen chút, sau này là đồng đội kề vai chiến đấu.
Vì sao không dẫn đến vào ngày đầu tiên? Vì mấy đứa nghe đến ngành đặc biệt, đứa nào cũng sợ! Dù sao ngành đặc biệt là nhằm vào bọn nó, mang hung danh, nào dám tự chui đầu vào lưới? Nên đứa nào cũng giả bộ ở nhà tu luyện, không dám đi với Lâm Tô.
Người ta muốn gặp mặt, Lâm Tô dẫn bọn nó đến.
Ban đầu mấy đứa nơm nớp lo sợ, nhu nhuận đi theo bên người Lâm Tô, không dám nhìn loạn.
Sau đó bọn nó lại phát hiện, không riêng bọn nó sợ người ngành đặc biệt, người ta cũng sợ bọn nó!
Rõ ràng là muốn gặp, lại ra vẻ bình tĩnh, làm bộ lơ đãng liếc mắt một cái, nhanh chóng thu hồi.
Văn phòng của Lâm Tô ở cạnh phòng Cung Hàn, nhiều người giả bộ cầm tài liệu đến văn phòng đội trưởng, lúc đi ngang qua lén liếc mắt nhìn một cái.
Nhưng mà, anh trai này, anh đi qua đây 3 lần rồi đấy! Muốn giả vờ cũng phải chuyên nghiệp chút chứ?
6 bé cưng không thấy sợ nữa, có gì mà phải sợ? Bọn họ còn nhát gan hơn bọn nó đấy!
Lá gan vừa nở ra, 6 đứa bắt đầu buông thả bản thân, lúc Cung Hàn đi vào, kêu bọn nó đừng khách khí, coi như nhà mình, mấy đứa này còn tưởng thật.
Đại Vương nghênh ngang đi dạo phòng làm việc 1 lượt, trở về liền yêu cầu Cung Hàn, những người khác ai cũng có công việc, sao bọn nó không có? Kì thị chủng tộc đấy à?
Cung Hàn lập tức thể hiện, là anh lơ là, nhanh chóng tìm người an bài công việc cho tụi nó, thậm chí còn chu đáo cung cấp cho mỗi đứa 1 văn phòng riêng.
Mấy đứa nhỏ hài lòng, nào là thu dọn ảnh chụp, chỉnh lý văn phòng, rất nhanh những đồng nghiệp khác cũng dần quen thuộc với bọn nó.
Trong 6 đứa, đứa có nhân khí nhất là Cổn Cổn, dù sao cũng là quốc bảo mà, rất nhiều người xếp hàng để được chụp ảnh chung với nó.
Mấy đứa khác cũng không kém, đứa nào đứa đó đều dễ thương cả mà.
Lúc ăn cơm trưa, còn cho bọn nó chút thịt,