Nhóm dịch: Bánh BaoNhưng không trang điểm thì thế nào, bọn họ vẫn không thích Khúc Thanh Thanh, Khúc Thanh Thanh cảm nhận được sự ghét bỏ và lạnh lùng của bọn họ, đúng lúc này, bỗng nhiên một quả đạn pháo xông tới, thoáng cái ôm lấy chân cô, khóc lóc kêu lên: “Mợ ơi!”Khúc Thanh Thanh cúi đầu nhìn, thì ra là Bì Bì.
Ông Phó ngẩn ra.
Bảo mẫu của ngây ngốc.
Phó Thương Niên kinh ngạc nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh cúi đầu hỏi: “Bì Bì, sao vậy?”“Mợ, cháu muốn khóc.
” Bì Bì ấm ức nói.
“Tại sao?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Cháu nhớ mẹ.
” Âm thanh của Bì Bì như sắp ấm ức không chịu nổi.
“Mẹ cháu đâu?” Khúc Thanh Thanh chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn thẳng Bì Bì hỏi.
Bì Bì biết tất cả mọi thứ, nói, “Mẹ đi thăm bà.
”Khúc Thanh Thanh nhẹ giọng hỏi: “Bà bị sao nào?”Bì Bì nói bằng giọng non nớt: “Bà bị sao, đến bệnh viện.
”Khúc Thanh Thanh hỏi: “Cho nên mẹ đi chăm sóc bà đúng không?”“Ừm.
” Bì Bì gật cái đầu nhỏ.
“Vậy cháu để mẹ chăm sóc bà cho tốt, mợ chơi với cháu có được không?”“Nhưng cháu muốn gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ nhanh chóng trở về.
”“Không liên lạc được với mẹ sao?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
“Dạ, mợ, mợ, mợ dẫn cháu đi tìm mẹ được không?” Bì Bì lắc lắc cánh tay Khúc Thanh