Nhóm dịch: Bánh Bao“Thanh, Thanh Thanh?” Dương Hướng Thành lắp bắp gọi một tiếng.
“Là tôi, chính là nữ nhân ngu xuẩn trong miệng anh đấy.
”“Không phải.
”Lúc này Dương Hướng Thành mới ý thức được nội dung nói chuyện của mình truyền vào tai Khúc Thanh Thanh, anh ta biện giải: “Thanh Thanh, em đừng hiểu lầm, người anh nói không phải em, không phải em.
”“Vậy anh nói ai?” Khúc Thanh Thanh hỏi.
Dương Hướng Thành nhất thời không trả lời được.
“Sau lưng mắng một người phụ nữ yêu anh ngu xuẩn.
” Khúc Thanh Thanh trong giọng nói tràn đầy khinh bỉ: “Không hổ là anh đấy, Dương Hướng Thành.
”Dương Hướng Thành nhất thời đỏ mặt trắng xanh, trong điện thoại di động còn chưa cúp máy, truyền ra giọng nói của một người phụ nữ “Hướng Thành, Hướng Thành, là Khúc Thanh Thanh tới sao?” Anh ta bối rối cúp điện thoại di động, nhìn về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh khẽ cười: “Dương Hướng Thành, chúng ta hoàn toàn xong rồi.
”Khúc Thanh Thanh xoay người rời đi.
“Thanh Thanh.
” Dương Hướng Thành đưa tay muốn kéo Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh quay đầu lại nhìn Dương Hướng Thành một cái.
Dương Hướng Thành bị dọa lập tức lui về phía sau một bước.
Anh ta còn nhớ rõ khúc Thanh Thanh hôm qua cho mình một cái tát và một cú mệnh căn, đến bây giờ còn khắc sâu trong trí nhớ,