Nhóm dịch: Bánh BaoKhúc Thanh Thanh chỉ cảm thấy ghê tởm.
“Vậy em nói em khép hờ cửa phòng làm gì?”“Bởi vì tôi phải đi.
” Khúc Thanh Thanh nói.
Dương Hướng Thành khó hiểu hỏi: “Đi ư? Em đi đâu vậy?”Khúc Thanh Thanh trả lời: “Về nhà.
”Dương Hướng Thành lập tức biến sắc, hỏi: “Hiện tại?”“Không sai.
”“Đừng ầm ĩ.
” Dương Hướng Thành đi về phía Khúc Thanh Thanh, thành thạo hạ thấp giọng, dịu dàng dỗ dành: “Có phải em trách anh đến trễ không? Anh thật sự đang có việc gấp nên không thể tới nhau, ôi nể tình anh cẩn thận chọn cho em một bó hoa hồng, đừng ầm ĩ nữa nhé?”Khúc Thanh Thanh giống như chưa từng nghe thấy, xoay người cầm lấy túi hai vai bằng da màu đen trên bàn.
“Bảo bối.
” Dương Hướng Thành nhào về phía Khúc Thanh Thanh.
Khúc Thanh Thanh linh hoạt nghiêng người, đi tới cửa chính.
Dương Hướng Thành vồ phải không khí.
Đứng ở cửa chính, Khúc Thanh Thanh thoáng tự hỏi cách sử dụng tay nắm cửa, sau đó cô giơ tay vươn về phía tay nắm cửa.
Dương Hướng Thành giành trước một bước cầm nắm cửa.
Khúc Thanh Thanh quay đầu hỏi: “Anh làm gì vậy?”Dương Hướng Thành trong mắt lóe lên sự không kiên nhẫn, nói: “Phó phu nhân, cô đùa tôi à?”Khúc Thanh Thanh mặt không cảm xúc trả lời: “Không có.
”“Vậy cô đinh lạt mềm buộc chặt, muốn chơi một chút kịch