Cô có công việc rồi!Thực sự có một công việc rồi!Cô vui vẻ kéo chăn lên, còn âm thầm bật cười nữa chứ.
Có lẽ thời gian cười hơi dài, Bì Bì bị làm phiền trở mình.
Cô vội vàng im lặng nhắm mắt lại để ngủ.
Sáng hôm sau, cô thức dậy ăn sáng.
Vừa thay quần áo xong, điện thoại của chị Từ gọi tới.
Cô vội vàng cùng chào hỏi ông Phó một tiếng.
Phó Thương Niên đang xem tin tức muốn hỏi một chút, Khúc Thanh Thanh đã chạy ra khỏi viện, thế là anh đành tiếp tục xem tin tức.
Khúc Thanh Thanh một đường đi tới trước trạm xe buýt, nhìn thấy một chiếc xe màu trắng.
“Thanh Thanh!” Chị Từ vẫy tay trong xe.
Khúc Thanh Thanh lên xe: “Xin lỗi, em đến trễ.
”“Không muộn không muộn, là chị đến sớm năm phút.
” Chị Từ cười nói: “Thanh Thanh ăn sáng chưa?”“Ăn rồi.
” Khúc Thanh Thanh nói.
Chị Từ nói: “Vậy thì chúng ta đi rồi.
”“Được.
”Lại một lần nữa đến đoàn làm phim “Thập Lý Trường Ca”.
Khúc Thanh Thanh theo Chị Từ vừa xuất hiện, lập tức hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
“Ai đây? Diễn viên mới?”“Không phải, là Khúc Thanh Thanh.
”“Khúc Thanh Thanh? Chính là Khúc Thanh Thanh đã sửa trang phục của nữ chính sao?”“Không sai, chính là cô ấy.
”“Không phải chứ, trẻ như vậy sao? Trông đẹp quá nhỉ?”“Đúng, tôi tưởng rằng cô ít nhất năm mươi tuổi,