Vốn còn mang một chút tâm lý may mắn, nhưng nhìn thấy đám người bọn họ, trong đầu Kỉ Tình liền đã tự động nhảy ra hai chữ : não tàn.
Hoặc đổi một loại cách nói, chính là : dở hơi.
Còn nếu cần thêm một chữ, thì liền là : hết thuốc chữa.
Đầu óc là đồ tốt, nhưng bọn họ tựa hồ lại không trang bị cho mình.
Bộ dạng sáng sủa, ưa nhìn, nhưng không ngờ lại mắc bệnh thiểu năng.
Dùng ánh mắt quái dị nhìn bọn họ, lúc này, Kỉ Tình chỉ hừ lạnh một tiếng, không quá để tâm mà truyền xuống mệnh lệnh :“Bảy người các cậu, lập tức quay trở về lớp cho tôi.”
Bản thân phải khổ sở, bị ép dạy học mới có thể quang minh chính đại tiếp cận mục tiêu công lược, trong khi đó, đám oắt con này lại ở đây tình tứ, thoải mái, Kỉ Tình làm sao có thể cho phép chứ?
Được rồi, đây chính là chân lý bản thân sống không tốt, người khác cũng đừng hòng sống yên thân.
Thế nhưng, nghe thấy lời này của Kỉ Tình, đám người lại bày ra bộ dáng giống như gặp quỷ.
Nhất thời đều đưa mắt nhìn nhau, không biết trong hồ lô của y rốt cuộc bán thuốc gì.
Chỉ là, theo bản năng, bọn họ liền cảm thấy, nhất định là không có ý tốt.
“Kỉ Tình, tôi cảnh cáo anh lần cuối, đừng có được đằng chân lên đằng đầu, nếu không…chuyện của Lâm Ngạo lần trước, tôi sẽ không ngại để nó tái diễn lại lần nữa đâu.”
Phó Hải chỉ, chính là việc nguyên chủ bị Lâm Ngạo đánh nhập viện.
Thế nhưng, có lẽ vì sống nội trú trong trường, lại còn suốt ngày vây quanh Hạ Nhật, không có thời gian để ý chuyện khác, bọn họ tựa hồ đã nắm bắt tin tức có chút chậm.
Vì vậy, Kỉ Tình liền vô cùng thân sĩ phổ cập thông tin mới nhất cho bọn họ biết :“Lâm Ngạo bị tai nạn, đã sớm nhập viện, hiện tại vẫn còn ngủ mê, nằm trong phòng hồi sức.”
Kỉ Tình nói rất từ tốn, cũng rất hờ hững.
Nhưng nhất thời, lại chẳng khác gì vô số bạt tai, hung hăng quất thẳng vào trêи mặt Phó Hải, đau rát khôn cùng.
Đồng thời, xen lẫn với đó, lại còn có một chút lạnh sống lưng.
Dù sao, mấy ngày trước, Lâm Ngạo vừa mới đắc tội với Kỉ Tình, đó là chuyện ai ai cũng biết.
Mấy ngày sau, hắn liền đã đột ngột xảy ra tai nạn, tính mạng nguy cấp, nếu không khiến người suy nghĩ miên man mới là có quỷ đâu.
Nhìn thấy bọn họ á khẩu, Kỉ Tình liền không chút biểu tình, lặp lại mệnh lệnh một lần nữa :“Lập tức trở về lớp!”
Lúc này, trốn sau lưng Phó Hải, Hạ Nhật đã nhẹ rụt cổ, có chút vô thố nức nở, làm đám người bọn họ ngay lập tức liền lấy lại tinh thần, đau lòng muốn chết.
“Thầy Kỉ thật là hung dữ quá…”
“Hạ Nhật, cậu đừng sợ, có tôi ở đây, hắn không dám làm gì cậu đâu.” Vội vã vươn tay ôm lấy Hạ Nhật, Tiêu Bắc liền vội vàng an ủi, ánh mắt nhìn về phía Kỉ Tình cũng trở nên rét lạnh :“Muốn về thầy tự đi mà về.”
“Còn dám làm Hạ Nhật sợ hãi, cũng đừng trách chúng tôi không nể tình.”
“Không nể tình như thế nào?” Khiêu mi, lúc này, Kỉ Tình đã chậm rãi đem đồ vật vẫn luôn cầm ở sau lưng đưa tới trước mặt, mang theo tính chấn nhϊế͙p͙.
Ngay tức khắc, bảy đôi mắt cũng liền