Kỉ Tình nói rất giữ lời, chín giờ bốn mươi liền đúng giờ đưa Độc Cô Vô Song trở về nhà.
Chỉ là, y biết rất rõ, ‘nhà’ này, rõ ràng cũng không phải là ‘nhà’ thật của hắn, nhiều lắm cũng chỉ xem như là biệt thự riêng.
Dù sao, nhà của Độc Cô Vô Song là làm hắc đạo, căn bản không có khả năng thật sự mang y tới được.
Sáng hôm sau, vẫn như hôm qua, bảy giờ sáng, Kỉ Tình liền nhàn nhã mang theo giáo án mà Độc Cô Vô Song làm đi tới lớp học.
Đứng từ bên ngoài, Kỉ Tình liền đã có thể nghe thấy được tiếng xì xào bàn tán của đám học sinh bên trong.
Lúc này, Kỉ Tình mới đưa tay, chuẩn bị đem cửa phòng đẩy ra, chỉ là, ngay khi sắp sửa chạm vào, linh cảm của y lại đột ngột vang lên mách bảo, khiến y không thể không ngừng lại động tác, hơi khiêu mi đánh giá xung quanh một vòng.
Rất tốt, đám học sinh vẫn ngồi yên tại chỗ, nhưng trêи môi đều mơ hồ lộ ra ý cười, dùng ánh mắt chờ xem cuộc vui nhìn Kỉ Tình.
“…” Hiện tại, nếu còn không phát hiện ra đám học sinh chết tiệc này đang bày mưu tính kế gì đó, chờ xem y xấu mặt thì cũng phải thật xin lỗi trí thông minh của y rồi.
Ban nãy không chú ý, hiện tại, Kỉ Tình mới phát hiện, cửa thuỷ tinh trong suốt đang khép hờ này quả thật là có chút cổ quái.
Ngay khi y đang suy tư, thì lúc này, từ bên ngoài hành lang liền đã truyền tới tiếng bước chân, cắt ngang dòng suy nghĩ của y :“Thầy Kỉ?”
Nâng mắt, Kỉ Tình mới phát hiện thì ra người tới là Phó Hải.
Từ bên ngoài nhìn xem, trạng thái tinh thần của hắn dường như không được tốt lắm, lỗ mũi hơi ửng đỏ, tựa hồ là bị cảm.
Linh quang khẽ chuyển, nhìn cánh cửa trước mặt, Kỉ Tình ngay lập tức liền có chủ ý.
Vì vậy, y liền bất động thanh sắc gật đầu, xem như chào hỏi.
Sau đó liền vòng qua, nhường đường cho Phó Hải.
“Sắp trễ giờ rồi, mau vào trong đi.”
Cũng không suy nghĩ nhiều, Phó Hải liền cất bước đi tới.
Khi đi đến trước cửa phòng, hắn cũng không giống Kỉ Tình quan sát tỉ mỉ như vậy, trái lại, lại trực tiếp đẩy cửa mà vào.
Động tác nhanh tới mức người trong phòng cũng chưa kịp mở miệng nhắc nhở.
Cửa phòng bị mở ra, không kịp phòng ngừa, từ trêи ván cửa liền đã có một xô nước ngã xuống, ào một tiếng, đem hết nước trong xô trút hết lên đầu của Phó Hải.
Chỉ để lại một cái xô trống rơi xuống, lăn lóc trêи sàn nhà.
Vốn còn đang mê mang, Phó Hải tức thì liền bị một xô nước tạt tỉnh.
Lúc này, trêи người hắn đã dính đầy nước.
Nước ở trêи tóc cùng quần áo lại bắt đầu chảy xuôi xuống sàn nhà, chật vật khôn cùng.
Khi nãy, bởi vì không kịp phòng ngừa, cũng có không ít bọt nước bắn tung toé vào trong miệng Phó Hải, mang theo một cỗ vị toan.
Nhưng quan trọng nhất là, nước này, còn có mùi khai…
Nghĩ tới gì đó, Phó Hải trong nháy mắt liền đờ ra, tựa như chịu đả kϊƈɦ không nhẹ.
Sau đó, sắc mặt liền đã thay đổi như cột đèn giao thông, lúc xanh lúc đỏ, vô cùng đặc sắc.
Ở phía sau, nhìn thấy bộ dạng túng quẫn của Phó Hải, Kỉ Tình liền bước vào, không mất ưu nhã che mũi, tránh né những vũng nước đọng trêи sàn, nhanh chóng đi đến trêи bục giảng.
Lúc này, y mới bày ra vẻ mặt giận dữ, nhìn xem đám học sinh đang khϊế͙p͙ sợ