“Hả?” Ngơ ngác nhìn Kỉ Tình, cảm thấy trên mũi có chút ươn ướt, Độc Cô Vô Song liền hoảng loạn, lập tức liền đưa tay đi lau.
Quả nhiên, mu bàn tay ngay tức khắc liền nhiều ra một vệt máu…
Thì ra, y không phải đang trêu chọc hắn, mà là hắn không có tiền đồ, thực sự chảy máu mũi.
Lúc này, cảm xúc của Độc Cô Vô Song có thể nói là vô cùng không ổn, gần như là muốn tự bế, tìm một hố đất đem mình vùi vào trong.
Quá - mức - nhục - nhã!
Nhất là khi hắn còn nhìn thấy Kỉ Tình chậm rãi đứng dậy, không còn tiếp tục câu dẫn hắn nữa.
Nhìn thấy biểu hiện ngây ngô này của Độc Cô Vô Song, thật ra, trong lòng Kỉ Tình đã có chút hoài nghi nhân sinh.
Một bên đem cúc áo gắn lại, một bên, ngữ điệu lại có phần kỳ quái tấm tắc :“Đừng nói với tôi, cậu vẫn còn là xử nam.”
Đầu dã lang hung mãnh đem y nuốt hết ở vị diện thứ hai chạy đi đâu mất rồi? Tiểu bạch thỏ này lại là ai?
Bị Kỉ Tình nói trúng tim đen, sắc mặt Độc Cô Vô Song trong nháy mắt liền trở nên đỏ bừng.
Chỉ là, từ trong giọng nói của y, hắn lại nghe ra một chút ý vị không đúng.
“Chẳng lẽ…anh…không phải?”
Đang đem cà vạt thắt lại, nghe thấy câu hỏi của Độc Cô Vô Song, bàn tay Kỉ Tình liền thoáng cứng đờ.
Nhưng, y vẫn không hề nói dối hắn :“Xem như là vậy đi.”
Nếu tính toán kỹ lưỡng, thì thân thể mà y đang chiếm dụng, tức nguyên chủ, quả thật vẫn còn là xử nam.
Thế nhưng, đó cũng không chối bỏ được việc, linh hồn của y ở những thế giới trước đó đã từng bị người làm bẩn qua.
Đúng, một trong số đó còn là tên ngu ngốc đang bốc ra mùi giấm chua ở trước mặt này.
“Thật sự?” Mặc dù suy đoán, nhưng nghe thấy Kỉ Tình chính miệng thừa nhận, tâm của Độc Cô Vô Song vẫn là hơi quặn thắt lại.
Kỳ thực, việc ‘Kỉ Tình’ bỏ thuốc Hạ Nhật, Độc Cô Vô Song cũng là có biết đến.
Nhưng dù vậy, trong lòng hắn vẫn cứ luôn ôm tâm lý may mắn.
Chỉ là, từ bây giờ tới xem, y quả thật…quả thật…
“Thế nào? Cảm thấy tôi phóng đãng, ngại bẩn à? Nếu cảm thấy bẩn liền cút đi, tôi sẽ trả cho cậu phí tổn thất tinh thần…cùng tiền phục vụ.”
Kỉ Tình nói đến vô cùng thản nhiên, tựa như không để bụng.
Nhưng trên thực chất, y lại so với bất kì ai còn phải quan tâm vấn đề này hơn.
Ban đầu, là hắn cưỡng ép y, hiện tại, nếu lại chê y bẩn, với tính cách của y, khẳng định sẽ không níu kéo hắn nữa.
Tìm một chỗ yên tĩnh, sống tiếp mấy tháng cuối cùng.
Y là một người phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết không sai.
Nhưng đó cũng không có nghĩa, y có thể bỏ qua rất nhiều chuyện.
Đã yêu, liền to gan đi truy cầu, không cần quan tâm cái nhìn của người khác.
Đã không yêu, thì trực tiếp buông tay.
Chờ lúc lâu, không nghe thấy Độc Cô Vô Song đáp lời, trong lòng Kỉ Tình liền có chút mất mát, nhưng y cũng không nói gì, chỉ yên lặng muốn thu dọn giáo án rơi trên đất.
Nhưng lúc này, từ bên cạnh, một bàn tay lại đột ngột phủ lên trên tay y :“Phí phục vụ? Thầy Kỉ, thầy rốt cuộc xem em là gì vậy? Là trai bao thầy gọi trong hộp đêm à?”
Lúc này, hai chữ ‘tức giận’ đã không đủ để diễn tả tâm tình của Độc Cô Vô Song.
Giây lát thất thần vừa rồi, tưởng tượng ra hình ảnh Kỉ Tình trái ôm phải ấp, hay cùng những nam nhân kia làm ra gì đó, hắn ngay cả xúc động muốn giết người cũng đều có.
Chạm vào làn da lành lạnh, trơn nhẵn kia, Độc Cô Vô Song liền dùng sức, bắt lấy cổ tay của y, đem y kéo tới.
Trong nháy mắt liền đảo khách thành chủ, đem y áp xuống bàn, bản thân lại