Bất giác nhíu mày, Độc Cô Vô Song trong nháy mắt liền không cao hứng.
Nhất là khi Hạ Nhật còn không thèm hỏi ý kiến của hắn, đã ủy khuất tố cáo :“Vô Song ca ca, em nghe nói anh muốn kết hôn với anh ta, tuyệt đối không thể nha.”
“Anh không biết đâu, trước kia anh ta đã từng hạ dược, muốn làm nhục em nhưng bất thành.
Sau đó, lại còn để mẹ mình phái người đi trả thù, hại Lâm Ngạo ca ca trở thành người thực vật, hiện tại vẫn còn nằm trên giường hôn mê bất tỉnh.”
“Chưa dừng lại ở đó, anh ta còn năm lần mười lượt ở trên lớp làm khó dễ em.
Đáng giận hơn chính là, anh ta cư nhiên còn dám đi nói xấu em với cha mẹ của Phó Hải, Tiêu Bắc, cùng với những người khác rằng em…”
“Rằng em…chính là kỹ nam lẳng lơ.” Dứt lời, tựa như cảm thấy vô cùng khuất nhục, Hạ Nhật liền òa khóc lên.
“Sau khi nghe được chuyện này, cha mẹ của họ đã rất tức giận, không chỉ đem bọn họ nhốt trong nhà, mà còn gây sức ép lên nhà trường, khiến cho em bị đuổi học.”
Ở đối diện, nhìn Hạ Nhật khóc đến thương tâm như vậy, sắc mặt Độc Cô Vô Song cũng chưa từng thay đổi qua.
Nhưng trong lòng đã càng ngày càng mất kiên nhẫn.
Hắn dám chắc, Hạ Nhật đang nói dối, hoặc có lẽ là có hiểu lầm gì đó ở đây.
Kỉ Tình không phải là người tố cáo chuyện của cậu và đám người Phó Hải cho cha mẹ của bọn họ biết.
Một phần là vì y không có thời gian, một phần lại là vì, mấy ngày gần đây y gần như đều ở xuyên suốt trong tầm mắt của hắn, căn bản chưa từng rời đi qua.
Như vậy thì làm sao có thể ám hại Hạ Nhật được chứ?
Quan trọng nhất là, y cũng không giống người sẽ gọi người khác là kỹ nam.
“Trong chuyện này có lẽ có ẩn tình, Kỉ Tình không phải loại người mồm miệng cay nghiệt như vậy.” Nói thật, nếu không phải niệm chút tình mọn trước kia, đổi lại thành người khác dám nói Kỉ Tình như vậy trước mặt hắn, hắn đã sớm xoay người bỏ đi.
“Hức, không phải anh ta thì còn có thể là ai nữa chứ? Vô Song ca ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, chẳng lẽ lời em nói, anh cũng không tin tưởng sao? Anh hiểu Kỉ Tình bao nhiêu, vì sao lại có thể bảo hộ anh ta như vậy…”
“Bởi vì anh ta, hiện tại em đã biến thành một kẻ lưu linh rồi.
Không có giấy tốt nghiệp, người ta căn bản là không dám nhận em vào làm.”
Hạ Nhật khóc đến thở không nổi, lồng ngực không ngừng phập phồng, khiến thân thể lại càng trở nên yếu ớt bất kham, dễ làm người sinh lòng thương tiếc.
Thế nhưng, trong đó cũng không bao gồm Độc Cô Vô Song :“Cậu có thể làm thuê ở những nơi tư nhân, ở đó không cần bằng cấp.”
“Những nơi tư nhân? Vô Song ca ca, anh nhìn em đi, em làm sao có thể đi làm ở những nơi như vậy được.
Tiền lương quá ít, công việc lại khổ cực, hơn nữa, em còn là Omega…”
Như vậy Kỉ Tình nhà hắn tại sao lại có thể làm được? Còn dựa vào chút tiền lương ít ỏi đó tự nuôi sống bản thân mình.
Phải biết, y trước kia cũng là đại thiếu gia, chưa từng ăn phải khổ cực nào.
“Nếu cậu gọi tôi đến chỉ để nói những thứ như vậy, tôi cảm thấy chúng ta đã không còn gì để nói nữa.”
Nói thật, nếu hôm nay Hạ Nhật tìm hắn hỏi mượn tiền, hay nhờ