“Hệ thống, khoảng cách hạn chót nhiệm vụ còn bao lâu?” Kỉ Tình chỉ nhớ mang máng bản thân đến thế giới này đã sắp được 6 tháng, nhưng con số cụ thể thì không nhớ rõ.
[ Thưa ký chủ, tổng cộng là : 45:20:16.]
“Vẫn còn gần hai ngày sao? Đầy đủ.”
Nhìn dòng xe cộ nối đuôi nhau ở phía trước, rốt cuộc, cũng không do dự nữa, Kỉ Tình liền cầm lấy bó hoa cưới màu trắng ở bên cạnh, vội vã tháo dây an toàn, nhanh chóng mở cửa xe bước xuống.
Từ chỗ này cách lễ đường chỉ còn trên dưới nửa cây số, nếu y chạy nhanh một chút, khả năng cao nhất định sẽ đến kịp!
Nghĩ là làm, dưới tiếng hô hoán của tài xế, Kỉ Tình đã ôm theo hoa cưới, nhanh chóng chạy đi.
Ở nhà thờ, lúc này, khách mời gần như đều đã đến đông đủ.
Cha Kỉ cùng Lâm Siêu thì đang ở xung quanh chào hỏi, tiếp chuyện những người tới tham dự.
Chỉ có một mình Độc Cô Vô Song là thấp thỏm không yên đứng trước cửa, không ngừng đưa mắt, chờ đợi người kia xuất hiện.
Đôi lúc lại nhìn chăm chú vào mặt đồng hồ trên tay.
Từng giây từng phút trôi qua, có lẽ đối với hắn mà nói cũng đã sớm trải qua mấy đời.
Cho đến khi ngẩng đầu, dư quang nhìn thấy thân ảnh quen thuộc dừng lại ở đối diện bên kia đường, phảng phất một lúc lâu, ngay khi Độc Cô Vô Song còn cho rằng bản thân có phải đang nảy sinh ảo giác hay không, thì phía đối diện, âm thanh của Kỉ Tình liền đã vang lên.
“Vô Song!”
Thanh thúy gọi, dưới ánh ban mai rực rỡ mà lóa mắt, Kỉ Tình chẳng khác gì bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích, từng chút một đạp lên dương quang đi về phía Độc Cô Vô Song.
Hai bên đường không có một chiếc xe qua lại, khiến cho việc Kỉ Tình bước tới cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.
Nhìn y, thời khắc này, Độc Cô Vô Song cũng không rõ cảm xúc trong lòng mình là gì.
Hạnh phúc của cả đời người, thời khắc này, giống như đều đang đọng lại.
Ánh mắt từ từ trở nên nhu hòa, Độc Cô Vô Song liền vươn tay, hướng về phía Kỉ Tình nở một nụ cười ấm áp nhất mà chính mình có thể làm ra.
Thấy hắn cười, lúc này, khóe môi của Kỉ Tình cũng liền nhẹ cong, y đã sớm không phân rõ được đây rốt cuộc là thực tại, hay chỉ là một giấc mộng thoáng qua, như phù dung sớm nở tối tàn.
Nụ cười này, thậm chí còn chưa kịp nở rộ, liền đã lập tức bị một linh cảm không may ập tới cho cắt đứt.
Gần như trong nháy mắt, có cảm ứng, Kỉ Tình đã lập tức quay đầu.
Nhưng chung quy, nhục thể phàm thai là có giới hạn, cơ thể của y, vẫn là quá mức yếu đuối.
Theo hai tiếng xé gió vô thanh vô tức vang lên, ngực cùng bụng của Kỉ Tình trong nháy mắt liền đã xuất hiện hai lỗ thủng, bị đạn bắn xuyên qua.
Đau đớn trong nháy mắt ập tới, khiến y không khỏi cau chặt mày, thân thể không nghe sai khiến, theo phản xạ ngã xuống đất.
“Kỉ Tình!!!”
Con ngươi co rụt lại, nụ cười hạnh phúc trên mặt Độc Cô Vô Song liền giống như một tấm gương, ầm ầm vỡ vụn.
Hiện ra trong mắt hắn, chính là hình ảnh Hạ Nhật cải trang thành nữ đang