Nhìn xem Hoa Tiểu Bạch nhào tới, muốn cho Độc Cô Duy Ngã một cái ôm đầy cõi lòng, Kỉ Tình liền bất động thanh sắc đưa tay, đem hắn kéo về phía mình, khiến nàng chộp vào khoảng không.
“Hoa cô nương, nam nữ thụ thụ bất thân, thỉnh tự trọng.”
Bình thường cũng không quá để ý, lúc này, bị trưởng bối là Kỉ Tình nói như vậy, Hoa Tiểu Bạch mới chợt cảm thấy ngượng ngùng, lập tức thu tay lại, thẹn thùng lui ra sau.
Chỉ là, lúc này, đứng bên cạnh Ôn Chấn, nhìn thấy nàng thoái nhượng, sư phụ của nàng liền có chút không vui xùy cười :“Hàn Ảnh Chân Quân nghĩ nhiều, Tiểu Bạch cùng Duy Ngã đã ở bên nhau khá lâu, nói là thanh mai trúc mã cũng không quá…”
“Chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, ngươi không cần làm quá lên như vậy làm gì.
Vả lại, nếu ta nhớ không nhầm, ngươi cũng không quá quan tâm người đồ đệ này đi?”
Bắc Phong Kiếm Quân liền là một trong số ít người biết được tính cách chân thật của nguyên chủ.
Bởi vì hắn cùng y, từ nhỏ đã chơi chung với nhau, là người cùng trang lứa.
Khi Độc Cô Duy Ngã xảy ra chuyện, trong khi những người khác đều tin tưởng hoang ngôn do nguyên chủ bịa ra, cũng chỉ có một mình hắn là cảm thấy có điểm quái lạ, một đường truy tra.
Cuối cùng, cũng là hắn trước gặp được Độc Cô Duy Ngã, sau đó mang đối phương về Vạn Kiếm Thần Tông, đưa đến trước mặt thái thượng trưởng lão, để hắn kể ra đầu đuôi mọi chuyện về hành vi sát hại đệ tử, không bằng cầm thú của nguyên chủ.
“Đây là chuyện của sư đồ chúng ta, liên quan gì tới ngươi?” Khi nói chuyện với Tiêu Dật, Kỉ Tình căn bản cũng không nể mặt chút nào, chỉ còn kém chưa quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ.
Dù cảm thấy thái độ hôm nay của Kỉ Tình có điểm là lạ, nhưng Tiêu Dật vẫn lập tức đáp lời :“Đương nhiên là liên quan rồi, hắn chính là hiền tế mà ta chọn, phu quân mà Tiểu Bạch sắp gả.
Quan trọng nhất là, hai đứa tụi nó còn lưỡng tình tương duyệt, đã tự định chung thân!”
Những lời này của Tiêu Dật, đừng nói là Kỉ Tình, ngay cả hai vị đương sự là Hoa Tiểu Bạch và Độc Cô Duy Ngã cũng đều không khỏi sững sờ.
Phản ứng lớn nhất liền chính là Hoa Tiểu Bạch.
“Sư phụ, ngươi nói bậy bạ gì vậy! Ta và Duy Ngã ca ca làm sao có thể…” Chỉ là, biểu lộ quẫn bách của nàng, không những không khiến người khác tin tưởng.
Trái lại, còn giống bị nói trúng tim đen hơn.
Lúc này, môi mỏng của Kỉ Tình cũng đã khẽ mím chặt.
Liếc nhìn thiếu niên bên cạnh, y liền không mặn không nhạt hỏi :“Hắn nói thật?”
“Cái này…” Vốn theo phản xạ muốn nói không phải, nhưng, lời nói sắp ra khỏi miệng, Độc Cô Duy Ngã cũng không biết vì sao chính mình lại phải đổi giọng, lạnh lùng lặp lại câu nói của Kỉ Tình khi nãy :“Liên quan gì tới ngươi?”
Dứt lời, hắn liền đã nghiêng đầu, không muốn nhìn thấy vẻ mặt sau đó của Kỉ Tình.
Y sẽ làm gì? Tức giận đánh hắn một trận, nhìn thấu lời nói dối vụn về của hắn, bỡn cợt hắn, hay là…chất vấn không tin?
Nhưng làm Độc Cô Duy Ngã phải thất vọng rồi, hắn chờ đợi, nhưng Kỉ Tình cố tình lại không để hắn toại nguyện.
Bởi vì, y không khóc không nháo, thậm chí, ngay cả nửa chữ dư thừa cũng không để lại, liền đã xoay người rời đi.
Cảm nhận được có gió lạnh vừa lướt qua người, Độc Cô Duy Ngã chung quy vẫn không nhịn được, ngoái đầu nhìn sang.
Chỉ là, thứ duy nhất hắn có thể lưu lại, cũng chỉ là hồng ảnh đứng trên phi kiếm, ngược gió mà đi của y.
Thời khắc này, trong mắt Độc Cô Duy Ngã