Lúc này, cảm nhận được mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, thái thượng trưởng lão cũng không dám lơ đễnh nữa, lập tức đem Đế binh trấn tông triệu hoán ra.
Đó là một thanh kiếm trắng tinh như tuyết tháng ba, tỏa ra hào quang thánh khiết, như có thể xua đuổi hết thảy ô trọc trong thế gian này.
Đế binh vừa hiện, bất kể là binh khí trong tay đệ tử Vạn Kiếm Thần Tông, hay thứ ma binh đang nắm giữ, chỉ cần là kiếm, đều sẽ không khống chế được mà leng keng rung động, vui sướng hò reo, tựa như nhìn thấy đế vương.
Lần đầu tiên nhìn thấy Đế binh, Kỉ Tình cũng không khỏi hứng thú nhìn lâu một chút, trong mắt cũng hiện lên một tia tán thưởng, nhưng lại không quá xem trọng.
Bởi vì Đế binh xác thực khá mạnh, nhưng vẫn còn kém rất nhiều.
Không giống với Kỉ Tình làm ra bình phẩm, mọi người xung quanh, bao gồm cả Ma Tôn, giây phút nhìn thấy Đế binh đều chẳng khác gì nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, hai mắt đều nhìn thẳng, bên trong là tham lam cùng nồng nhiệt không chút che lấp.
Chỉ là, cũng vào lúc này, mây đen trên đỉnh đầu của đám người Ma Giới cũng đã chợt xuất hiện một khí tức không hề thua kém gì tuyết kiếm mà thái thượng trưởng lão đang cầm.
Đó là một thanh trường kích toàn thân hắc sắc, bên trên điêu khắc đồ án của tứ đại hung thú trong thần thoại, sinh động như thật.
Không giống với tuyết kiếm cho người ta cảm giác cao không thể với, trường kích lại phát ra sát phạt chi khí.
Đế binh có linh, chỉ vừa xuất hiện, bọn chúng liền đã chẳng khác gì cừu nhân gặp nhau, ngay tức khắc liền rơi vào thế giằng co.
Chỉ là, trừ phi là đến giây phút cuối cùng, đôi bên cũng sẽ không dễ dàng vận dụng Đế binh.
Chưa nói đến dùng Đế binh đánh Đế binh, có thể sẽ dẫn đến hư tổn.
Thì mỗi lần cưỡng ép vận dụng nó, đều sẽ phải trả giá thật lớn.
Lúc này, không quan tâm đến những thứ khác, ánh mắt Ma Tôn vẫn chỉ ghim chặt vào trên người Kỉ Tình, không rời không bỏ :“Kỉ Tình, như lời đã hứa, hôm nay bổn tôn đến lấy mạng của ngươi.”
Lười đôi co với lão, Kỉ Tình chỉ liếc mắt nhìn thanh trường kích kia, cảm giác nó có chút giống với binh khí mà hư ảnh của ma thần sau lưng lão đã cầm vào ngày hôm đó, nhưng khí thế thì kém xa.
“…” Vô số ngoan thoại đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng đều bị thái độ khinh thường của Kỉ Tình làm cho không có đất dụng võ, Ma Tôn cũng chỉ có thể chuyển giọng, cười gằn :“Ra vẻ đạo mạo gì chứ?”
“Hiện tại, bổn tôn cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người, phế bỏ kinh mạch, đan điền, cùng tất cả gân cốt trên người của tiểu súc sinh này, bổn tôn liền sẽ buông tha cho ngươi, còn có hơn ngàn tử đệ của tông môn các ngươi.”
“Bổn tọa nghĩ, ngươi là người thông minh, biết rõ nên lựa chọn cái gì.
Dù sao, việc tương tự như vậy, trước kia ngươi cũng đã từng làm qua, không phải sao? Có muốn ta đem những chuyện dơ bẩn đó của ngươi phơi bày ra, để cho mọi người đều biết hay không?”
Nghe thấy những lời này của Ma Tôn, chưa nói đến hai vị đương sự, thì trong quảng trường liền