Lúc này, nhìn xem kiếm gỗ đào trong tay Cố Thừa Trạch, suy nghĩ của Kỉ Tình liền không khỏi bay xa.
Cũng không biết…thế giới này có cương thi hay không…
“Thế nào? Nhìn thấy thảm trạng của yêu nữ này, ngươi có phải cảm thấy thố tử hồ bi hay không? Nếu ta đến chậm thêm một chút, ngươi e rằng đã theo đối phương bỏ trốn rồi, có đúng không?” Thấy Kỉ Tình ngây ngốc nhìn nắm tro đen trên đất, Cố Thừa Trạch liền âm dương quái khí nói.
( Thố tử hồ bi : thỏ chết hồ ly đau buồn - ý chỉ vật thương đồng loại, đồng cảm với người cùng cảnh ngộ.)
“…” Rốt cuộc là con mắt nào của hắn nhìn thấy y muốn chạy vậy?
Chỉ là, hiểu lầm một khi đã kết, liền sẽ càng bôi càng đen.
Mà mức độ suy tưởng của con người, thật sự là không tài nào có thể ngăn trở được, lớn đến đáng sợ.
Đối với sự im lặng của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch lại ngang nhiên mặc nhận thành y ‘ngầm thừa nhận’.
Đáy lòng nghẹn một hơi, hắn liền đã cầm lấy kiếm gỗ, từng bước lấn tới.
“Uy…không được qua đây!” Hình ảnh Cố Thừa Trạch một kiếm trảm yêu vừa rồi vẫn còn đang khắc sâu trong đầu Kỉ Tình, khiến y một thời nửa khắc cũng không thể quên được :“Ta nhắc lại lần cuối, nếu ngươi còn dám tiến tới, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm…”
Đến lúc đó, bị y đánh bò, hắn ngàn vạn cũng đừng ăn vạ.
Chỉ là, cũng không biết tên này đã uống nhầm thuốc gì, cư nhiên lại không biết dụng tâm lương khổ của y.
Trái lại, khi nhìn thấy y một mặt cảnh giác như vậy, hắn lại còn giận quá hóa cười, xẵng giọng.
“Ngươi muốn trở về làm yêu hậu đến thế à? Ngươi yêu hắn đến mức chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy hắn?”
“Hắn? Ngươi nói ai?” Vô duyên vô cớ bị gán tội, Kỉ Tình liền như rơi vào sương mù, không phân rõ đông tây nam bắc.
Chỉ là, phát hiện thần sắc mờ mịt trong mắt y, Cố Thừa Trạch lại giống như ăn phải thuốc nổ, tức giận không nhẹ :“Ta suýt quên mất, hồ ly trời sinh phong lưu, đa tình, ta nói sơ lược như vậy, ngươi làm sao có thể biết được là đang nói ai kia chứ?”
“Người mà ta nói, chính là yêu vương Thái Ly!”
Kỉ Tình :…
Trầm mặc, Kỉ Tình thật sự đã trầm mặc, ngay cả khả năng ngôn ngữ đều chẳng buồn đoái hoài tới nữa.
Y thật sự là không thể hiểu nổi, đã nhiều năm như vậy, người đều đã chết đến không thể chết lại, mấy tên nghiệt đồ này vì sao vẫn còn chấp nhất như vậy cơ chứ?
Người ta chỉ là ái mộ y một đoạn thời gian mà thôi, cũng chưa từng được y đáp lại.
Thật sự đến mức như vậy sao?
“Tiểu hồ ly, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi đừng hòng quay trở về bên người Thái Ly! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Lạnh lùng để lại lời này, Cố Thừa Trạch liền dứt khoát xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng sầm cửa lại.
“Ngươi tự xử lý cho tốt đi.”
Nhìn xem cánh cửa phát ra một tiếng ‘rầm’ kia, với tâm tính tu dưỡng trong vô số tuế nguyệt, Kỉ Tình hiển nhiên sẽ không đại hống đại khiếu.
Mà chỉ ở trong lòng nhắn lại một câu…
Xử lý cái đầu của ngươi!
-------------------------
Vốn cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói nói, rất nhanh liền sẽ bỏ qua.
Nhưng Kỉ Tình đã đánh giá thấp sự ngoan cố của bình giấm chua này rồi.
Sáng sớm hôm sau, hắn liền đã đem y từ trong giường lôi ra, chuẩn bị lương khô lên đường.
Chỉ là, đây lại là một con đường hoàn toàn mới, cũng không nằm trong kế hoạch dự tính ban đầu của đám lão thiên sư kia.
“Ngươi muốn dẫn