Lần này tỉnh lại, trước mặt Kỉ Tình đã là một mảnh hắc ám, cùng với vô số ngọn cây đong đưa trong gió đêm.
Tay chân y không chỉ hoàn toàn thoát lực, mà từ trên bụng cũng truyền tới cảm giác đau âm ỉ, nóng rát cùng cực.
Quan trọng nhất là, y còn có thể cảm nhận được có một luồng khí gì đó trong cơ thể mình đang không ngừng theo miệng vết thương chảy ra…
Vừa tới liền đã sắp chết rồi sao?
Cẩu hệ thống.
[…] Ký chủ, đừng tưởng rằng ngươi mắng thầm trong bụng, bổn hệ thống sẽ không nghe thấy.
Đầu óc bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên mơ mơ màng màng, Kỉ Tình cũng không dám thuận theo tự nhiên mà ngất đi, bởi vì lo sợ ngủ một giấc rồi, sau khi tỉnh dậy bản thân liền đã trở về trong không gian hệ thống.
Không thể làm gì khác hơn, y chỉ có thể cố thúc ép bản thân vực lên, chống tay, từng chút một ngồi dậy.
“Phù…” Không ngừng thở dốc, bàn tay đặt trên eo cũng đã bị nhiễm lạnh, trong lúc chờ đợi sức lực hồi phục, Kỉ Tình mới bắt đầu tiếp thu ký ức của nguyên chủ.
Lần này, vẫn là một thế giới có bối cảnh huyền nghi, liêu trai chí dị.
Chỉ khác biệt ở chỗ, nguyên chủ không phải yêu quái, mà là một con quỷ hàng thật giá thật, hơn nữa còn là quỷ vương!
Thế nhưng, việc vui chóng tàn, chỉ mới thống trị quỷ giới chưa đến trăm năm, vị quỷ vương hô phong hoán vũ, gϊếŧ người ngàn vạn như nguyên chủ, một ngày này lại bị một vị thần linh đến từ thượng giới đến tiêu diệt.
Dù cho may mắn thoát được một kiếp, nhưng trước khi trốn đi, nguyên chủ vẫn bị vị thần đó dùng một thanh tiên khí đâm trúng phần bụng.
Đổi lại thành bình thường, với thể chất của nguyên chủ, vết thương này rất nhanh cũng sẽ có thể khép lại.
Thế nhưng, bởi vì vũ khí sát thương lại là pháp bảo tiên gia, nên vết thương của y không chỉ không thể tự khôi phục, mà còn ngày càng trở nặng.
Về phần quỷ binh, quỷ tướng dưới trướng của hắn, toàn bộ cũng đều đã bị vị tiên nhân kia diệt cỏ tận gốc.
Từ trong ký ức của nguyên chủ lục lọi ra rất nhiều chuyện, Kỉ Tình liền phát hiện, việc mà nguyên chủ muốn làm nhất trước khi buông tay nhân gian, bị y tu hú chiếm tổ chim khách, cư nhiên lại là đi tìm Lục Dạ.
Đúng vậy, là tìm Lục Dạ!
Lại nói, Lục Dạ ở thế giới này, xác thực là có chút không tầm thường.
Khi vừa sinh ra, trên trời liền xuất hiện thất thải tường vân, chim hót phượng tê, là dị tượng chứng tỏ điềm lành.
Chỉ là, từ nhỏ không cha không mẹ, hắn rất nhanh liền bị tể tướng đương triều nhận làm nghĩa tử, trở thành tiểu công tử của tướng phủ.
Cũng không phụ sự kỳ vọng của chúng nhân, sau khi lớn lên, Lục Dạ liền đã bộc lộ thiên phú và tài năng, đó chính là có năng lực chữa hết bệnh lạ trong thiên hạ.
Thậm chí, còn được đích thân quốc sư đương triều tặng cho một thanh trảm yêu kiếm, có thể trảm yêu trừ ma.
Bằng vào năng lực này của mình, Lục Dạ có thể nói là biến thành quốc bảo, số người được hắn cứu chữa, cũng lại càng nhiều không đếm xuể.
Chỉ là, thịnh quá tất suy, không biết là đồn đãi vớ vẩn do kẻ ganh ghét cố ý đưa ra, hay là sự thật, trong thiên hạ rất nhanh lại lan truyền một tin đồn, đó là ăn thịt của Lục Dạ, có thể trường sinh bất lão, thậm chí,