“Vậy còn ta thì sao? Ngươi cũng sẽ gϊếŧ ta à?”
Quan sát gương mặt tràn ngập hiếu kỳ, ngây thơ vô tội của thiếu niên, Kỉ Tình liền xụ mặt, nhưng vẫn đúng sự thật nói :“Sẽ không, ta sẽ không bao giờ gϊếŧ ngươi.”
Nghe thấy Kỉ Tình thế mà lại có thể nói ra lời tâm tình như vậy, Lục Dạ liền không khỏi sững sờ, thế nhưng, còn chưa để hắn cảm động được quá ba giây, quỷ hồn nào đó liền đã bổ sung.
“Nhưng ta sẽ đánh gãy chân ngươi, đem ngươi treo lên, không tin ngươi có thể thử xem.”
“…” Nếu Kỉ Tình không nói, Lục Dạ có lẽ còn chưa thể nhìn ra được việc, y căn bản chính là một tên biếи ŧɦái!
Không vì lý do gì khác, chỉ là vì bảo toàn cho đôi chân của mình, Lục Dạ cũng không dám trêu chọc Kỉ Tình nữa, hiếm khi nghiêm túc nói :“Ngươi đừng lo, khẩu vị của ta vẫn còn chưa kém đến mức đó đâu.”
“Vả lại, ta không quá ưa thích bị nam nhân đùa bỡn…”
Được rồi, câu nói lòe loẹt này của Lục Dạ có thể biến tướng thành : ta không thích bị nam nhân đè!
“Nếu đã không muốn, ngươi hà tất gì phải thuận theo ý gã chứ?” Nhớ tới hình tượng ‘thiếu nữ’ mềm yếu vô năng, như đóa sen trắng trong sạch, mong manh của hắn, Kỉ Tình lại chợt cảm thấy dạ dày có chút không khỏe.
Một nam nhân bày ra loại tư thái đó, thật sự ổn sao? Còn có loại diễn kỹ kia, vì sao không đi làm vua màn ảnh đi?
[…]
[ Ký chủ, xin đừng quên, ngươi chính là bị ‘thiếu nữ’ mềm yếu vô năng đó cưỡi…]
“Cút!” Quả nhiên, ngàn ngừa vạn ngừa, y vẫn là không ngừa được bản tính ăn ngay nói thật…khụ, là hồ ngôn loạn ngữ của hệ thống.
Tại sao lại nói khó nghe như vậy chứ? Cái gì gọi là y bị hắn cưỡi? Đó là y ưa thích hắn, cho nên mới nhường nhịn hắn, có hiểu hay không?
[ Nói đến siêu phàm thoát tục như vậy, còn chẳng phải là do ký chủ không đảo chính nổi hay sao…] Lại tiếp tục đâm trúng tim đen của Kỉ Tình, không đợi y kịp nổi nóng, cấp tốc phản ứng lại, hệ thống liền đã sợ tội, chạy trốn mất dạng.
“Ngươi làm sao vậy?”
Bị tiếng gọi của Lục Dạ đánh thức, biết được bản thân vừa rồi đã thất thần, Kỉ Tình liền nhàn nhạt lắc đầu, tỏ ý không sao, tiếp tục chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Nếu không thuận theo, ta còn có thể làm gì đây?” Cười nhạt, tựa như đang hồi ức lại chuyện gì đó, Lục Dạ liền trực tiếp nằm xuống trường kỷ, nói :“Người dưới mái hiên, không thể không cúi đầu.”
“Thứ ta có thể làm chính là mê hoặc, đồng thời tranh thủ chút lòng thương xót của hắn, để hắn bảo hộ ta.
Chẳng lẽ ngươi không biết, ta hiện tại mỗi ngày đều chẳng khác gì đang nhảy múa trên lưỡi đao, chỉ cần trượt chân, liền sẽ khí tuyệt bỏ mình sao?”
“Nhưng dù biết là vậy, ta vẫn không thể rời khỏi bọn họ được, dù sao, một khi không còn tướng phủ che chở, ta khẳng định sẽ chết vô cùng thảm.”
“Đương nhiên, nếu ngươi có thể cam kết dẫn ta đi, bảo hộ ta một đời chu toàn, ta sẽ suy nghĩ lại…” Nói tới đây, Lục Dạ lại đột ngột không cười nữa, nhưng cũng không đi chú ý vẻ mặt của