Hơn hết, sự giận dữ của nhi tử cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của tể tướng.
Gã cư nhiên lại vì một nam nhân mà không tiếc giam lỏng phụ thân mình!
Nhưng cũng còn tốt, nghiệt tử đó chỉ đơn thuần là đem ông nhốt lại mà thôi, vẫn chưa làm thêm chuyện gì đại nghịch bất đạo, xem như vẫn còn giữ được một chút lý trí.
Có lẽ, giam thêm vài ngày, liền sẽ chủ động đem ông thả ra.
Mà biết rõ việc này, nên thái độ của tể tướng mới có thể thản nhiên như vậy.
Chỉ là, ngay khi ông vẫn còn đang nhàn nhã vô tư đọc sách, thì đột ngột, một luồng âm phong đã lướt qua, đem cửa phòng ‘ầm’ một tiếng thổi tung.
Vô số ngọn nến trong phòng, trong nháy mắt cũng liền nhao nhao dập tắt.
‘Ba’ một tiếng, thân thể chìm vào trong bóng đêm, tể tướng liền đem thư tịch trong tay ném xuống.
Một bên sờ lấy chuôi của thanh trường kiếm treo trên tường, một bên lại thấp giọng hô :“Người đâu?!!”
Chỉ là, mặc cho ông kêu gọi thế nào, bên ngoài vẫn như cũ là một mảnh tĩnh mịch, ngay cả một chút dư âm cũng không có.
Phảng phất cả tướng phủ cũng đã trống rỗng không còn người nào nữa, ngoại trừ ông ra.
Bởi vì dạo gần đây đã từng tiếp xúc qua với không ít chuyện yêu dị, nên tể tướng cũng mơ hồ cảm thấy, việc này nhất định là cùng tà ma có liên quan.
Đem kiếm rút ra khỏi vỏ, tể tướng liền chậm chạp từng chút một lê bước đi về phía cửa phòng, dự định ra ngoài quan sát.
Dù sao, ngồi yên một chỗ chờ chết cũng không phải là bản tính của ông.
Trong không khí tĩnh lặng, tiếng bước chân của tể tướng vẫn trở nên vô cùng vang vọng, dù cho ông đã cố thả nhẹ lực đạo.
Thanh kiếm trong tay, dưới bóng tối cũng lộ ra một cỗ hàn mang, hắt vào trên gương mặt có một vết thương đang rướm máu của ông.
Ánh mắt tể tướng sắc bén mà nhìn xem bốn phía, tràn ngập cảnh giác, khẩn trương.
Chỉ có điều, ông lại không hề phát hiện, ở sau lưng mình, không biết từ bao giờ đã có một bóng người đang lơ lửng.
Đối phương mặc một thân huyền y, thân thể cũng phảng phất cùng hắc ám xung quanh hòa làm một thể.
Gương mặt tuấn mỹ vô song, nhưng phượng nhãn lại tràn ngập băng lãnh, khi nhìn về phía ông, cũng chẳng khác gì đang nhìn một người chết.
Lúc này, phảng phất cảm thấy có chút vô vị, đối phương liền đã đột ngột giơ cao miêu đao trong tay.
Ngay tức khắc, theo một vệt lãnh quang lướt qua, huyết dịch trong nháy mắt cũng đã tán loạn trong không trung.
Chợt nhìn lại, tể tướng liền đã đầu thân một nẻo, hoàn toàn mất đi sinh cơ.
Dù sao, bản thân người nào đó cũng không phải chỉ có thể dùng chảo đập người.
Mà một người một đao, cũng đã từng quát tháo phong vân, khiến người nghe tin liền đã sợ mất mật.
Đao của y, hiển nhiên sẽ có thể gϊếŧ người.
-------------------------
Một đêm này, toàn bộ kinh đô đều chìm trong khủng hoảng.
Bởi vì tể tướng đương triều, cùng với phiêu kỵ đại tướng quân trong một đêm đều bị người một đao bêu đầu, thảm tao sát hại.
Tướng phủ chìm trong biển lửa, đầu của tể tướng và tướng quân, đều bị người treo trên cổng thành.
Kèm theo