Rốt cuộc, suy nghĩ hồi lâu, Lục Dạ vẫn lựa chọn giống như trước kia, không hô hào tính danh của Kỉ Tình.
Chỉ có điều, thấy y thật sự vì bản thân mà ngừng lại trong chốc lát, hắn liền lập tức thuận cột bò lên :“Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“Ngươi là quỷ vương có đúng không?”
“Ừ, làm sao ngươi biết?” Đứng trước lời đoán mò của Lục Dạ, Kỉ Tình cũng không khỏi có đôi chút kinh ngạc thoáng qua.
Chỉ là không ngờ rằng, sức quan sát của hắn, so với trong suy nghĩ của y, thì lại càng phải tỉ mỉ hơn rất nhiều lần :“Ta đoán nha! Dù sao, ngươi thoạt nhìn khí chất bất phàm, dung mạo tuấn lãng, khí tràng cường đại, căn bản không giống quỷ binh, quỷ tướng…”
Được Lục Dạ ‘chân tâm thật ý’ khen ngợi một tràng dài, Kỉ Tình cũng không chút khiêm nhượng mà khiêu mi, rốt cuộc cũng quăng cho hắn một ánh mắt tán thưởng.
Tiểu tử này, xem như cũng có mắt nhìn, không uổng công y nuôi hắn bao nhiêu năm qua.
Thế nhưng, cảm giác này vẫn còn chưa giữ được ba giây, thì những lời kế tiếp của Lục Dạ liền đã khiến tâm trạng Kỉ Tình như ngồi tàu lượn siêu tốc, tại chỗ đóng băng.
“Đương nhiên, nếu so với quỷ thần mà nói, thì ngươi vẫn còn kém rất nhiều, cho nên, ta mới cảm thấy khả năng rất cao ngươi chính là quỷ vương.”
Ha hả, y sai rồi, đám nghiệt đồ này vẫn là nên mang đi, dùng chảo đập cho xương cốt mềm ra thì tốt hơn.
Sau khi nói xong, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt hơn mấy phần của Kỉ Tình, kịp phản ứng lại, biết rõ bản thân vừa lỡ lời, Lục Dạ liền lập tức tìm cách xóa bỏ, nói lảng sang chuyện khác.
“Kỉ Tình này…ngươi nói sẽ nuôi ta cả đời, bảo hộ ta bình bình an an.
Thế nhưng, ngươi thân là quỷ vương, bản thân còn xuất chúng như vậy, bên cạnh khẳng định cũng sẽ cố không ít ma phi hay hồng nhan tri kỉ…”
“Chưa nói đến việc ta là một nam nhân, thì ta còn chỉ là một người bình thường, có tài đức gì kia chứ.
Lỡ như bọn họ không chấp nhận ta thì phải làm sao?”
Lục Dạ lúc này đã hoàn toàn đem mấy chữ ‘điềm đạm đáng yêu’ phô diễn ra một cách lô hỏa thuần thanh, cố tình làm cho Kỉ Tình xem.
Dù sao, ra vẻ đáng thương, tranh thủ sự đồng cảm cũng là kỹ năng cơ bản nhất mà mỗi trà xanh đều phải trang bị cho mình.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng Lục Dạ cũng đã mơ hồ dâng lên phỏng đoán, một người ngoài lạnh trong nóng, không biết cách thổ lộ tình cảm như y, khả năng rất cao cũng sẽ không có thê thiếp gì.
Thế nhưng, ánh mắt nhìn người vô cùng tinh chuẩn của Lục Dạ, một lần này, cư nhiên lại nhìn sai!
“Ngươi đừng lo, bọn họ sẽ không chấp nhất với ngươi.”
Đáp án đúng sự thật, không dối trên gạt dưới của Kỉ Tình, đã thành công làm thần sắc ưu tư trên mặt Lục Dạ tại chỗ cứng đờ, đầu óc cũng có chút chết máy, không dám tin tưởng vào lỗ tai của mình :“Ngươi…thật sự đã có thê thiếp?”
“Tính thêm ngươi, vừa vặn liền có bốn người.” Nếu đổi lại thành những thế giới trước, Kỉ Tình khả năng rất cao cũng sẽ không nhắc tới chuyện này.
Thế nhưng, không biết vì sao, nhìn thấy Lục Dạ thất thố như vậy, y lại có cảm giác vô cùng thích ý.
Có lẽ là do nhìn hắn không hợp mắt.
Đúng như Kỉ