“Đây là yêu đan của con xà yêu vừa rồi, chí ít cũng có hơn ngàn năm tu vi, ngươi mau hấp thụ thử xem.” Đem Lục Dạ ôm vào lòng, Kỉ Tình liền lấy ra yêu đan đưa cho hắn, vội vã nhắc nhở.
Lục Dạ mỉm cười, cũng không chối từ.
Chỉ là, vốn còn muốn nói gì đó với y, vừa mở miệng ra, hắn liền đã không khống chế được, lần nữa ho khan :“Khụ…Kỉ Tình…ra ngoài giúp ta…bưng thuốc đến đây.”
Bị Lục Dạ đẩy ra, nhìn thấy hắn nghiêng người sang một bên, bả vai đều bởi vì ho mà liên tục run lên cầm cập, Kỉ Tình liền cau chặt mày kiếm, song, vẫn là nghe theo lời hắn, chạy đi lấy thuốc.
Mặc dù biết rõ thuốc ở nhân gian căn bản không thể nào trị dứt được bệnh của hắn, nhưng chí ít, có còn đỡ hơn không, nên Kỉ Tình có thể nói là ngày ngày đều để người sắc thuốc bổ cho hắn uống, số ngân lượng tiêu pha, cũng là một con số trên trời.
Bởi vì nhà bếp đã chuẩn bị thuốc từ trước, nên Kỉ Tình chỉ đi rất mau cũng liền đã quay lại.
Thế nhưng, vừa đẩy cửa vào, khay thuốc trong tay liền đã bị y đặt sang một bên.
Bởi vì, Lục Dạ lúc này lại đang nằm trên đất, quằn quại ôm ngực, bộ dạng thoạt nhìn vô cùng thống khổ, chỉ có thể há miệng thở dốc.
Về phần yêu đan, thì đã sớm trượt khỏi tay hắn, rơi sang một bên không người đoái hoài.
“Lục Dạ!” Ôm chầm lấy Lục Dạ, nhìn mi mày đang cau chặt, đau khổ vặn vẹo của hắn, Kỉ Tình chỉ có thể âm thầm kêu gọi linh lực đang bị phong ấn của mình.
Có lẽ vì thế giới này có cấp bậc khá cao, nên việc hội tụ linh lực của y cũng vô cùng dễ dàng, rất nhanh, một luồng khí ấm liền đã theo bàn tay của y, truyền vào trong người Lục Dạ.
Linh khí tinh thuần, chậm rãi xoa dịu đi cảm giác đau đớn của Lục Dạ, khiến mi tâm hắn chậm rãi giãn ra, đồng thời, cũng không còn toát mồ hôi nữa.
Không lâu sau, hắn cũng đã mở mắt ra, chỉ là, khẩu khí vẫn vô cùng suy yếu…
“Kỉ Tình…”
“Đừng nói chuyện, ta bế ngươi lên giường.” Dứt lời, cũng không cần Lục Dạ cho phép, Kỉ Tình liền đã tự mình động, đem hắn bế lên.
Không biết có phải là đã không còn chút sức lực nào không, cho đến khi bị Kỉ Tình đặt xuống giường, Lục Dạ cũng chỉ là im lặng đưa mắt nhìn y.
Đến tận khi y xoay người, hắn rốt cuộc mới chịu vươn tay, bắt lấy vạt áo y :“Đừng đi…”
“Ta đi bưng khay thuốc.”
Rất nhanh, Kỉ Tình cũng đã trở về bên giường, bắt đầu đút thuốc cho Lục Dạ.
Mà hình ảnh này, nếu bị những người từng quen biết Kỉ Tình nhìn thấy, nhất định liền sẽ cả kinh đến rớt cằm.
“Ban nãy, thứ ấm áp mà ngươi truyền vào người ta là gì vậy?” Uống vài muỗng thuốc, bởi vì đắng mà sầu mi khổ kiểm, Lục Dạ chỉ có thể tìm cách dời đi sự chú ý của mình.
Nhìn Lục Dạ một chút, Kỉ Tình rốt cuộc vẫn là không đem sự thật nói cho hắn biết, bởi vì như vậy thực sự