“Tình nhi, khoảng cách ‘đại tai biến’ mà Thiên Cơ Lâu dự báo cũng đã không còn bao lâu nữa, tương lai, ngươi dự định như thế nào?”Nhìn xem sườn mặt băng lãnh, tràn ngập hờ hững của người bên cạnh, Độc Cô Duy Ngã không hiểu vì sao, đáy lòng lại là một mảnh lạnh lẽo.Tựa như người trước mặt này vốn dĩ cũng không hề có thật, tất cả đều là do hắn tự mình huyễn tưởng ra, có thể thuận gió bay đi bất cứ lúc nào.“Tương lai?” Lặp lại hai chữ này, bàn tay đang cầm lấy tách trà của Kỉ Tình liền có hơi cứng lại.Tương lai sao? Một lữ khách qua đường như y, cùng một người như hắn, có thể có tương lai gì?Thế nhưng, nhìn xem khuôn mặt chuyên chú, phảng phất nếu y dám cứng rắn nói ra những câu phũ phàng, hắn liền sẽ khóc đến nơi.
Kỉ Tình chỉ có thể thở dài.“Chúng ta, không có tương lai.”Tưởng rằng chỉ cần như vậy y liền sẽ đổi ý, chủ động an ủi hắn? Ha hả, y không rảnh rỗi đến mức đó, nếu thật làm vậy, đó cũng không phải là y rồi.Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này, từ bên cạnh, một bàn tay liền đã duỗi tới, không chút do dự che ở trước miệng của y :“Tình nhi, ngươi không được nói bậy!”Có chút tức giận đến chân mày đều dựng ngược, nhưng chợt nhận ra mình đang làm gì, Độc Cô Duy Ngã liền giống như chạm phải lửa than, nhanh chóng rút tay về.
“Tình nhi, thật xin lỗi…”Đại ca, cái này liền xin lỗi rồi? Ngươi cũng quá mức chất phác đi?“Độc Cô Duy Ngã, kể từ ngày mai, ta sẽ đem ma giáo giáo phó cho ngươi.
Mong rằng ngươi có thể làm được, đem ma giáo phát dương quang đại.”Nếu nói những lời phía trước đã đủ làm Độc Cô Duy Ngã nghi ngờ, thì khi nghe được lời này, hắn liền đã sững sờ tại chỗ :“Ngươi tại sao…”“Ta phải đi.” Biết rõ Độc Cô Duy Ngã định hỏi chuyện gì, Kỉ Tình ngay tức khắc liền lời ít ý nhiều đáp.Thế nhưng, lại làm Độc Cô Duy Ngã kinh ngạc lúc lâu.
Trêи gương mặt bắt đầu xuất hiện vẻ hoảng loạn, sau đó là đến sợ hãi :“Đi? Ngươi muốn đi đâu?”“Ngươi quan tâm làm gì? Ngươi chẳng phải luôn sợ hãi ta là gian tế, cố tình tiếp cận ngươi à? Bây giờ ta đi rồi, ngươi cũng không cần lo lắng nữa.
Ta không thuộc về nơi này, nên đến từ nơi nào, liền trở về nơi đó thôi.”“Ta…” Nhìn thấy thần sắc nhẹ nhõm trêи mặt Kỉ Tình, hai mắt Độc Cô Duy Ngã liền có chút nóng lên.
Hắn há miệng, muốn nói gì đó, nhưng lời nói lại bị tắc trong cổ họng, ngập ngừng không rõ.Hắn muốn nói cho y biết, so với việc y bỏ đi, vĩnh viễn rời xa.
Hắn thà rằng y tiếp tục ở bên hắn, dù y có bất kì mục đích gì, muốn chiếm đoạt ma giáo, hay là đem hắn xem thành khôi lỗi đi nữa.
Hắn cũng sẽ không lời oán than.“Ngươi có thể không rời đi được sao?” Chần chừ hồi lâu, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể miễn cưỡng hỏi ra được một câu thế này.“Được.”Chỉ là một chữ ngắn ngủi từ trong miệng của đối phương nói ra, nhưng lại khiến Độc Cô Duy Ngã tựa như được phục sinh sống lại.
Thế nhưng, vế sau của câu nói liền đã triệt để đem hắn đánh vào hầm băng.“Ngươi cho rằng ta sẽ nói như vậy à? Nhưng rất tiếc, ta phải nói cho ngươi biết, sẽ không, ta