Editor: Mây aka Tiên Vân
11|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 33.
Nắm đấm một chút lại một chút rơi vào trên thân Tưởng Kiến Quân.
Hắn giãy dụa muốn phản kháng, nhưng một mình hắn căn bản không làm lại được hai người đàn ông vạm vỡ, cường tráng.
Tuy nói từ nhỏ Tưởng Kiến Quân đã thích cùng người ta đánh nhau, nhưng hắn là người thích bắt nạt kẻ yếu, đối với người thực sự có năng lực, hắn liền sợ.
Bộ dáng Tưởng Kiến Quốc giống cha, thân thể cao lớn, cường tráng. Tưởng Kiến Quân lại giống mẹ, mặc dù cao nhưng lại gầy.
"Mẹ, cứu con." Tưởng Kiến Quân hướng về phía bà Tưởng kêu cứu.
"Tưởng Kiến Quốc, mày cái thứ trời đánh a.....,sao mày lại làm vậy, sao lại gọi người đánh em trai mày. Mày buông ra, buông ra, lương tâm của mày sao có thể đen như vậy, cái đồ táng tận lương tâm." Bà Tưởng nói ra mấy lời nhục mạ, muốn đi qua cứu Tưởng Kiến Quân, lại bị người kia đeo mắt kính đen, đem nấm đấm rơi vào trên người bà.
Bà Tưởng tay chân lẩm cẩm già nua, nếu bị nấm đấm đánh trúng, khẳng định sẽ bị tổn thương không nhẹ.
Tưởng Kiến Quốc ra hiệu cho hai người kia dừng lại.
"Kiến Quân, tôi biết mục đích của cậu đến thành phố S, nhưng tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ không để cho cậu nhúng tay vào cửa tiệm nhà tôi, cậu muốn công việc, có tay có chân tự mình đi tìm. Con của cậu tôi cũng sẽ không giúp cậu nuôi."
"Còn nữa, mẹ có thể cùng Kiến Quân trở về, mỗi tháng con vẫn sẽ gửi về nhà 800 tệ, nếu như mẹ khăng khăng muốn ở lại, cũng có thể, nhưng những thứ gia sản lúc trước đã phân ra liền phân lại một lần nữa, căn nhà ở quê Hòa Điền, nhất định phải cho con, mà 800 tệ cũng sẽ không có, mẹ cùng Kiến Quân bàn bạc tốt đi." Tưởng Kiến Quốc đem chuyện nói rõ ràng.
"Không có khả năng, nhà ở Hòa Điền kia là của Kiến Quân. Mày đừng có mơ tưởng lấy." Bà Tưởng lập tức bác bỏ.
Nhìn thấy bà Tưởng một lòng muốn bảo vệ Tưởng Kiến Quân.
Trái tim của Tưởng Kiến Quốc cũng trở nên lạnh giá, đều là con trai, sao bà có thể đối xử bất công đến như vậy.
"Mẹ không đồng ý, con liền đi tìm ủy ban thôn đòi công đạo."
"Mày, mày, mày, Tưởng Kiến Quốc, mày thật sự là đứa phản nghịch."
Tưởng Kiến Quốc ra hiệu cho hai người kia tiếp tục đánh Tưởng Kiến Quân, tiếng than khóc lại bắt đầu vang lên.
"Các người nghĩ đi, lúc nào nghĩ kỹ, liền ngừng đánh."
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, con trai đáng thương của tôi a." Bà Tưởng cứu không được Tưởng Kiến Quân lại bổ nhào qua đánh Tưởng Kiến Quốc.
Tưởng Kiến Quốc tránh né,