Editor: Mây aka Tiên Vân
04|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 5.
“Chị đút nhanh lên, tôi đều ăn xong rồi.”
“Tôi muốn thịt, muốn thịt.”
Tưởng Tiểu Bảo đang ăn cơm, hai má phồng lên, bất mãn mà oán trách.
Hình ảnh trước mắt này luôn xảy ra thường xuyên.
Tưởng Kiến Quốc không hay về nhà, thỉnh thoảng trở về từ thành phố H đến thành phố S, sau chặng đường dài rất mệt mỏi, hắn luôn nhanh chóng cơm nước, tắm rửa xong liền đi ngủ.
Nguyên chủ là một giáo viên dạy ngữ văn, buổi tối đều phải soạn giáo án, sửa bài tập, cũng bộn bề nhiều việc.
Tưởng Tiểu Bảo không tự mình ăn cơm, vẫn luôn là Tưởng Chiêu Đệ ở bên đút cậu, chờ cậu ăn xong cô mới có thể ăn cơm.
Tưởng Chiêu Đệ cũng không có bất mãn, cô biết ba mẹ kiếm tiền nuôi bọn họ rất vất vả.
"Chiêu Đệ, con về vị trí ăn cơm, để cho em trai tự mình ăn."
Ân Âm nói xong, lập tức làm cả bàn ăn yên lặng lại.
"Nhưng mẹ, em trai không tự mình ăn cơm được." Tưởng Chiêu Đệ ngập ngừng nói.
Ân Âm nhìn về phía Tưởng Tiểu Bảo, giọng điệu ôn nhu: "Tiểu Bảo, con đã năm tuổi, nên học cách tự mình ăn cơm, không thể vẫn luôn để cho chị đút. Chị cũng cần ăn cơm."
Tưởng Tiểu Bảo lập tức lắc đầu, bĩu môi nhỏ nói: "Không muốn, con muốn chị đút cơm thôi."
"Không được, con đã năm tuổi, Tiểu Hiên nhà bên cạnh ba tuổi liền tự mình ăn cơm rồi, so với người ta con còn lớn hơn, cũng nên tự mình ăn đi."
"Không muốn, không muốn, chị không đút cơm, con sẽ không ăn." Tưởng Tiểu Bảo mấy năm qua đều bị chiều đến hư, tính khí bắt đầu nổi lên, khóc lóc la lối, vung tay múa chân, đem bát trong tay Tưởng Chiêu Đệ đánh rớt trên mặt đất.
Ân Âm vốn đang nhẹ giọng, sắc mặt bỗng trầm xuống.
"Chiêu Đệ, trở về tự mình ăn cơm." Cô mặt không biểu tình nói.
Tưởng Chiêu Đệ chần chờ: "Nhưng mà Tiểu Bảo....."
Ân Âm: "Nhà mình nghèo, cơm mỗi ngày điều phân theo số lượng, vừa rồi chính là bát cơm của em trai con, tự nó làm đổ thì cơm cũng không có để ăn. Nó cũng đã nói không muốn ăn, vậy thì không ăn."
Tưởng Chiêu Đệ cuối cùng chính mình ngồi xuống ăn cơm, Ân Âm thấy cô vẫn như trước chỉ ăn rau mà không ăn thịt, nên gắp cho cô mấy miếng thịt kho và sườn.
Tưởng Chiêu Đệ nhìn thịt cùng sườn, có chút sững sờ, gắp lên miếng thịt kho bỏ vào miệng, không biết vì sao cảm thấy ngọt, chắc là bởi vì mẹ gắp cho cô.
Hốc mắt có chút chua xót, cô cúi đầu an tĩnh ăn cơm.
Bên kia, Tưởng Tiểu Bảo nằm trên đất nũng nịu.
"Tiểu Bảo ngoan, để ba đút con nha." Nhìn con trai khóc, Tưởng Kiến Quốc đau lòng không thôi, đem cậu bế lên dỗ dành.
"Tưởng Kiến Quốc, anh ăn cơm của anh đi, không cần lo cho nó." Ân Âm nhàn nhạt mở miệng.
"Vợ à, không cần phải làm tới mức này, Tiểu Bảo nó còn nhỏ."
"Năm tuổi không còn nhỏ nữa, ăn cơm chỉ cần học một chút liền biết, chẳng lẽ nó cả đời không cần học để cho Chiêu Đệ đút nó hoài sao? Chúng ta không thể vì nó còn nhỏ liền dung túng cho thói hư tật xấu của nó."
"Nhưng mà......"
Tưởng Kiến Quốc còn muốn nói gì đó, nhưng Ân Âm mặt lạnh nhìn hắn một cái, trong nháy mắt hắn liền im lặng.
Vốn cho rằng sẽ có người đến dỗ dành, cậu chốc nữa sẽ ngừng khóc, không hiểu mẹ cậu làm sao lại thay đổi, tới cả ba ba cũng không có dỗ cậu.
Tưởng Tiểu Bảo từ nhỏ liền biết, chỉ cần cậu vừa khóc người khác liền tới dỗ cậu, chỉ cần cậu khóc thứ gì cũng sẽ có.
Nhưng hôm nay, thẳng đến khi cơm nước xong, ba mẹ, chị gái đều không có tới dỗ cậu.
Ba mẹ có phải hay không, không còn thương cậu nữa.
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
Cơm nước xong, Ân Âm cho Tưởng Chiêu Đệ trở về phòng làm bài tập.
Bên này, Tưởng Tiểu Bảo đã ngừng khóc, lê đôi chân ngắn ngủn bổ nhào vào lòng Tưởng Kiến Quốc, đáng thương nói: "Ba ba, Tiểu Bảo đói."
Hết chương 5.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 6.
Tưởng Kiến Quốc rốt cuộc vẫn là không đành lòng nhìn con trai chịu đói, đem Tưởng Tiểu Bảo đặt ở trên sô pha: “Ngồi ở chỗ này xem TV, ba ba làm đồ ăn cho con.”
Ân Âm đang sửa một ít bài tập của học sinh, định rót một cốc nước để uống liền nhìn thấy Tưởng Kiến Quốc đang nấu mì trong bếp.
Vừa nhìn thấy cô, Tưởng