Editor: Mây aka Tiên Vân
24|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 89.
"Tốt, tốt." Bà lão âu yếm vuốt tóc anh.
Vừa nói nước mắt vừa rơi xuống: "Chỉ đáng tiếc là cô của con, không biết bây giờ nó còn sống hay đã chết. Tại sao người còn sống lại là bà già như ta, cô của con chỉ mới mấy tuổi, mấy tuổi thôi."
Nhìn bạn già khóc thương tâm, ông cụ vẫn luôn một lòng với quân chính và thương trường lúc này cũng rơi nước mắt.
Con gái nhỏ luôn là nỗi đau ở trong trong lòng ông.
Ông nội của Sở Hằng tên là Sở Hoài, tự tay mình sáng lập một tập đoàn Sở thị lớn mạnh như hôm nay, ông và người vợ thanh mai trúc mã cực kỳ ân ái, họ có hai trai một gái.
Đứa con gái út được sinh ra khi bọn họ đã ngoài tứ tuần, lúc đó thì bà nhà cũng đã có tuổi rồi.
Hai người đối với con gái yêu thương hết mực, đến cả hai người anh trai sắp tuổi kết hôn cũng rất yêu thương cô.
Thời điểm con gái hai tuổi thì vợ chồng con trai lớn sinh ra Sở Hằng.
Bất quá không bao lâu liền gặp được kẻ thù của Sở Hoài, người kia vốn định bắt cóc Sở Hằng để uy hiếp Sở Hoài.
Nhưng đứa con gái hơn hai tuổi rất thông minh, biết được người kia không có ý tốt liền đem cháu trai vừa ra đời không bao lâu giấu đi, nhưng chính cô lại bị bắt.
Vợ chồng Sở Hoài trở về liền nghe con gái nhỏ bị kẻ thù bắt đi, chỉ cảm thấy như long trời lở đất.
Về sau trong cuộc chiến với đối phương hai xe va chạm vào nhau.
Vợ của Sở Hoài che chắn cho ông nên bị thương nặng được cấp cứu cuối cùng may mắn sống sót. Tuy nhiên vợ của Sở Hoài lại nhiều nhận được thông báo bệnh hiểm nghèo, cuối cùng trở thành người thực vật khả năng mãi mãi sẽ không tỉnh lại.
Vợ thành người thực vật, con gái thì không biết tung tích, trong một đêm Sở Hoài không biết đã già hơn bao nhiêu tuổi.
Ông chưa từng từ bỏ việc cứu vợ, ba mươi ba năm qua cố gắng chữa trị cho bà, chờ bà tỉnh lại. Cũng một mực tìm kiếm tung tích của con gái.
Nhưng vô luận làm thế nào cũng không tìm ra. Mà vợ thì vẫn như cũ không tỉnh lại.
Sở Hoài tuyệt vọng, ông chỉ muốn chờ đến hết đời người rồi cùng vợ an nghỉ.
Lại không ngờ được thời gian trôi qua ba mươi ba năm, vợ như vậy mà tỉnh lại.
Việc đầu tiên khi tỉnh lại bà xác định chồng mình không sao liền hỏi đến đứa con gái nhỏ, biết được con mình năm đó đã mất tích bây giờ còn chưa tìm được, lập tức bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi bất tỉnh.
Lúc này vừa tỉnh lại không bao lâu.
"Bà nội, con đang tìm kiếm tung tích của cô, đã có manh mối rồi, bà yên tâm, rất nhanh con sẽ sớm tìm được cô."
"Được." Tay của bà lão có chút yết ớt nhưng vẫn một mực cầm tay Sở Hằng, "Nhất định phải tìm được, nhất định phải tìm được."
-
Đoàn làm phim《Hoàng Đồ》đã khai máy, Ân Âm và Tô Mạch mỗi ngày đều bộn bề nhiều việc, nhất là nữ chính Ân Âm bận rộn càng nhiều.
Nhưng mà bây giờ sự bận rộn của cô so với trước kia lại khác biệt.
Lúc trước cô từng bỏ bê gia đình, bây giờ thì dù bận thế nào cũng sẽ dành thời gian ở bên cạnh người nhà, nhất là Đô Đô.
Vào ban đêm, đèn neon óng ánh, thành phố nhộp nhịp vô cùng náo nhiệt.
Bên trong phòng khách sạn Ân Âm ngồi ở trên giường, đang cùng Tô Nguyên Gấm ngồi đối diện chơi Lego.
Ân Âm cầm một khối Lego cau mày suy nghĩ rất lâu không biết nên đặt ở đâu, nhìn sang đôi tay nhỏ mập mạp của con trai đang xếp rất nhanh.
Cô ở một bên cảm khái sự thông mình của con trai, rồi lại cảm thấy mình có chút ngu ngốc.
"Mẹ, không sao đâu, Đô Đô dạy mẹ chơi." Tô Nguyên Gấm vỗ vỗ cái ngực nhỏ bé của mình, nhìn thấy mẹ phiền muộn cậu thật ra có chút muốn cười, nhưng lại sợ bị mẹ đánh mông.
"Được, con dạy cho mẹ đi."
"Đúng rồi mẹ, khi nào ba ba tới?"
"Nhanh thôi, chắc khoảng nửa tiếng nữa ba ba hoàn thành cảnh quay liền trở về, sẽ cùng chơi Lego với Đô Đô."
Hết chương 89.
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
( Truyện chỉ được đăng tải ở truyenwiki1.com @__S_K_Y__s vui lòng đọc ở trang chính chủ để ủng hộ editor ra chap nhanh :3 )
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 90.
Hôm nay Ân Âm hoàn thành cảnh quay khá sớm, lịch quay của Tô Mạch thì muộn hơn, đến hơn tám giờ mới kết thúc.
-
Tô Mạch quay xong cùng đạo diễn chào tạm biệt, sau đó liền đi thay quần áo.
Đô Đô đã về khách sạn, hắn muốn về sớm chút để ở cùng vợ và con trai.
Trong phòng thay đồ chỉ có một mình hắn, cởi đồ cổ trang trên người ra, Tô Mạch mở ngăn kéo lấy ra chiếc áo sơ mi màu trắng.
Đường nét của từng bắp thịt bên dưới lớp áo sơ mi trắng đang uyển chuyển như thể phô bày ra sức