Editor: Mây aka Tiên Vân
27|12|2021
ﮩ٨ـﮩﮩ٨ـ♡ﮩ٨ـﮩﮩ٨
Chương 109.
Ngoại truyện Tô Nguyên Gấm.
Mà bên kia Thẩm Phàm cũng bắt đầu phát tán tin tức, đem từng chuyện xấu của Lương Hân phơi bày, như: bắt nạt người khác, chơi xỏ những tên tuổi lớn, hãm hại những người ưu tú hơn cô ta.
Những việc này vừa bày ra hình tượng của Lương Hân liền tuột dốc phông phanh.
Cô ta đoán rằng người đem những việc này phát ra là Ân Âm, không nuốt trôi cục tức này, liền ỷ vào mình có quan hệ với Sở gia mà làm chuyện sau lưng Ân Âm. Đáng tiếc là trong bữa tiệc đó cô ta biết được Ân Âm là đại tiểu thư nhà họ Sở bị lưu lạc bên ngoài, tâm tư triệt để bị dập tắt.
Nhà họ Sở phải công nhận một điều là bữa tiệc đón tiếp đại tiểu thư trở về thật sự rất hoành tráng, hơn nữa Ân Âm còn là ảnh hậu nổi tiếng trong ngành giải trí.
Gần như đêm đó khi trên mạng tiết lộ thông tin Ân Âm là đại tiểu thư của Sở gia, Weibo lần nữa tê liệt.
Tháng tám, hôn lễ của Ân Âm cuối cùng cũng tới, bởi vì cô có thân phận tiểu thư Sở gia nên hôn lễ lần này tổ chức vô cùng long trọng.
Mà Đô Đô cũng làm bé trai tung bông cho cha mẹ.
Ân Âm rút khỏi làng giải trí ở tuổi 50, khi đó cô đã giành được giải thưởng diễn viên cống hiến trọn đời và trở thành một huyền thoại luôn được nhắc đến trong giới diễn xuất, cũng là tượng đài ký ức của thế hệ đó.
Còn Tô Mạch, ở tuổi ba mươi đã giành được vị trí ảnh đế, nhưng khi ân Âm rút khỏi giới giải trí ở tuổi ngoài năm mươi thì anh cũng tuyên bố rút lui, hai người cùng nhau du lịch vòng quanh thế giới.
Sau khi Tô Nguyên Gấm tốt nghiệp học viện giáo dục tài năng Hoa Quốc liền tiến vào cơ sở nghiên cứu Hoa Quốc làm việc, trở thành một nhà khoa học. Năm ba mươi tuổi nhận được giải Nobel, về sau được ghi vào sử sách.
-- Thế giới này hoàn tất
Tô nguyên gấm tự thuật:
Tôi tên là Tô Nguyên Gấm, tôi còn có biệt danh là Đô Đô, tôi rất thích nó vì đây là tên mẹ đặt cho tôi, bà nói khi tôi còn nhỏ thì tôi rất béo, cho nên mới gọi là Đô Đô.
Khi còn nhỏ, đã có một đoạn thời gian tôi rất oán giận mẹ, nhưng mà chỉ có một chút xíu thôi.
Khi đó tôi ba tuổi.
Tôi vẫn luôn nhớ rất rõ ký ức lúc nhỏ, nhất là trước khi ba tuổi, tôi được ba ba nuôi lớn.
Ba ba là một người rất dịu dàng, ông sẽ luôn làm đồ ăn ngon, sẽ kể chuyện xưa cho tôi.
Tôi rất thích nhìn thấy ông cười, rất dịu dàng và thoải mái.
Nhưng về sau ba ba ngày càng ít cười, ông luôn nhìn về phía cửa.
Ban đầu tôi không biết ông đang nhìn cái gì, về sau mới biết được là ông đang chờ mẹ.
Có khi ba ba sẽ nhìn những tin tức có liên quan tới mẹ trong điện thoại, ông đã nhốt