"Không sao, cha giặt cho con, con không buồn ngủ sao? Ngày mai còn phải đi học nữa".
Lần này Lâm Bối Bối lại rất kiên trì, kiên trì không cho cha kéo mình đi: — "Cha ơi, con lớn rồi, đã mười một tuổi, con có thể giặt quần áo.
Giáo viên của con nói là công việc riêng của mình phải tự mình làm".
Trước đây quần áo của cô là cha giặt cho, kiếp trước thậm chí trước khi cô qua đời quần áo của đều do ông giặt.
Kỳ thật chính cô cũng biết điều này là không nên, nhưng cô chính là lười, cứ như vậy coi như không nhìn thấy.
Bản thân nằm ở trong phòng an ổn ngủ, cha vất vả đi làm ca đêm trở về còn phải giúp cô giặt đồ.
Hiện tại Lâm Bối Bối dù thế nào cũng không muốn làm như vậy nữa.
Cuối cùng Lâm Dũng không thể ngăn cản được con gái.
Ông vui mừng nhìn Lâm Bối Bối, rất muốn sờ tóc con gái nhưng lại sợ cô bé tức giận, cho nên ông nhẫn nhịn nhưng trong lòng vẫn nói: — "Bối Bối của mình lớn rồi, cũng hiểu chuyện rồi".
Kỳ thật Lâm Dũng không cảm giấy giặt quần áo của con gái là chuyện mệt mỏi, mấy năm nay bởi vì xa cách với con gái, thỉnh thoảng còn cãi nhau, làm cho nhiều lúc Lâm Dũng khi đối mặt với cô đều rất nơm nớp lo sợ, sợ không chú ý một chút con gái sẽ tức giận.
Nếu ông làm nhiều hơn một chút mà con gái ông có thể không tức giận, thì ông cũng sẵn sàng làm nhiều hơn nữa.
Lúc trước ông từng rất sợ quan hệ giữa mình và con gái không có cách nào hòa hoãn, nhưng hai ngày nay Bối Bối giống như có chút thay đổi, đêm nay còn đi đưa cơm cho ông.
Lâm Dũng thặt sự rất vui vẻ.
Lâm Bối Bối giặt quần áo xong mới lên giường, nhưng cô không ngủ mà tiến vào không gian học thần bắt đầu học tập.
Hiện tại cô nằm ngủ ở trong không gian học thần, dù sao tốc độ thời gian ở đây chậm hơn bên ngoài nhiều như vậy, cô ngủ ở đây tám chín tiếng, bên ngoài chỉ mới trôi qua hơn nửa tiếng, mà thời gian còn lại cô đều có thể học tập, đến sáng mai thức dậy không chỉ học được kiến thức mà tinh thần cũng dồi dào.
Cô đã hoàn thành khóa học kỳ hai của lớp hai.
"009, chuẩn bị kiểm tra cho