Lâm Bối Bối hơi ngẩn người, từ từ mới ý thức được cha không biết chữ, trong lòng lại có cảm giác chua xót, nhưng cô lại không biểu hiện ra trên mặt.
Cô nhớ rõ cô nhỏ của cô từng nói qua, nhà của cha và cô nhỏ rất nghèo, vì có thể để cho em gái, cũng chính là cô nhỏ của cô đi học mà cha đã không đi học, tuổi còn nhỏ đã phải đi kiếm tiền, ban đầu là lên núi lấy củi, hái một ít đồ núi bán cho người khác, sau dó dần dần lớn lên, liền đi làm thuê, nhưng vì không có văn hóa và chân lại không tốt, công việc có thể tìm được rất ít, khi đó cha còn chưa kết hôn, thành tích của cô nhỏ rất tốt, cha cứ như vậy mà trợ cấp cho cô nhỏ đi đến đại học.
Sau đó cô nhỏ gả đến thành phố H, cũng đem anh trai là Lâm Dũng và cháu gái Lâm Bối Bối đến nơi này sau khi mẹ Lâm Bối Bối qua đời, vốn là cô nhỏ Lâm Ngai Ngai muốn để bọn họ ở nhà mình.
Nhưng nhà chồng của Lâm Ngai Ngai cũng không giàu có, nơi cả nhà bọn họ sống còn chật chội, sao Lâm Dũng có thể mang theo con gái quấy rầy bọn họ.
Kỳ thật mấy năm nay, Lâm Ngai Ngai vẫn luôn muốn trợ cấp cho anh trai và cháu gái, bà biết bà có thể được như hôm nay đều là nhờ anh trai giúp đỡ, sau khi cha mẹ qua đời cũng là một tay anh trai nuôi bà lớn lên.
Đáng tiếc Lâm Dũng vẫn luôn từ chối không nhận, ông không muốn để em gái trợ cấp cho mình, cuộc sống của em gái cũng không dễ dàng, hiện tại quan trọng hơn là cô phải lo lắng cho gia đình nhỏ của mình, ông cũng không muốn để cho nhà chồng của em gái vì người anh trai này mà xem thường cô.
Điều duy nhất ông chấp nhận có lẽ chỉ có công việc công nhân vệ sinh mà ông tìm được sau khi ông không thể làm ở công trường xây dựng nữa.
KHÔ????G Q????Ả????G CÁO, đọc tr????????ệ???? tại ﹎ trù ????tr????????ệ????.V???? ﹎
Mặc dù công việc của công nhân vệ sinh đi sớm về muộn, gặp phải những ngày thời tiết khắc nghiệt còn khó khăn hơn, nhưng Lâm Dũng cảm thấy rất tốt, điều duy nhất không tốt là ông