Lâm Dũng cũng không có do dự mà lập tức đáp ứng.
Có thể đi đâu trong bảy tám phút chứ? Phỏng chừng chắc là nơi nào gần đây, Lâm Dũng đoán có lẽ là con gái muốn mua đồ.
Chắc là không sao, bây giờ vẫn còn sớm, mua xong thì ông lại đi giao đồ ăn cũng không muộn.
Vì vậy Lâm Bối Bối cũng mang giày, chuẩn bị cùng nhau ra ngoài, trước khi ra khỏi cửa cô còn đặc biệt mang theo 500 tệ.
Sau khi đóng cửa Lâm Bối Bối đưa cha đi qua một nơi cũng nằm trong làng đô thị, mất bảy tám phút rốt cuộc cũng đến nơi.
Đó là phòng khám được cải tạo từ hai phòng cho thuê ở tầng một và tầng hai, với dòng chữ "Phòng Khám Y Học Cổ Truyền Trung Quốc Trần Thị".
"Bối Bối à, là nơi này sao? Đây là chỗ nào vậy?" - Lâm Dũng ngẩng đầu nhìn bảng hiệu, ừm, nhìn không hiểu, nhưng mà hình như chỗ này rất náo nhiệt, người qua kẻ lại, chỉ là...dường như còn ngửi được mùi thuốc.
"Cha ơi, đây là phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc".
"Cái gì? Phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc?" - Lâm Dũng kinh ngạc hô: - "Bối Bối, con có chỗ nào không thoải mái à? Con không khỏe thì nói với cha, cha đưa con đi bệnh viện".
Nói xong, Lâm Dũng muốn kéo Lâm Bối Bối đến bệnh viện.
Đối với Lâm Dũng mà nói, nếu ông bị bệnh thì có thể tùy tiện giải quyết ở loại phòng khám nhỏ này, nhưng con gái thì không được, phải đi bệnh viện lớn mới đáng tin cậy.
Trong lòng Lâm Bối Bối cảm thấy ấm áp, đồng thời cũng dở khóc dở cười: - "Cha ơi, con không bị bệnh, con đưa cha tới đây để khám bệnh, con nghe nói châm cứu của phòng khám y học cổ truyền Trung Quốc này không tệ, cha thường hay bị đau lưng, chân cũng không thoải mái, không phải con nhận được 500 tệ tiền thưởng sao? Con chỉ muốn dẫn cha đi khám thôi".
Lâm Dũng sửng sốt một hồi lâu cũng không kịp phản ứng lại.
Con gái nói đến đây để khám bệnh cho ông? Con gái biết ông bị đau lưng và chân, muốn dùng tiền thưởng của mình để tìm bác sĩ khám cho ông.
Nghe được những lời này, không biết tại sao trong mắt Lâm Dũng xuất hiện từng đợt chua xót, không chịu được mà muốn khóc, thậm chí muốn ôm Bối Bối một cái, nhưng vì sợ sẽ dọa Bối Bối, ông ngẫm lại vẫn là quên đi.
Nhưng trong