Lâm Bối Bối lập tức nở nụ cười: — "Cảm ơn cô Lâm".
— rồi quay đầu lại nói với hiệu trưởng: — "Cảm ơn hiệu trưởng".
Hiệu trưởng cười haha: — "Không cần cảm ơn, cố gắng thi, thi ra một kết quả thật là tốt, nếu mỗi môn em có thể đạt trên 80 điểm, học kỳ tiếp theo tôi sẽ cho em lên học lớp 6".
Sau khi ăn cơm trưa, Lâm Bối Bối đi tới văn phòng như đã hẹn, Lâm Ninh ở bên trong chờ đợi, trên bàn đặt ba tờ đề thi, lần lượt là Văn Toán Anh, còn đặt một cái máy ghi âm dùng để phát bài thi nghe tiếng anh.
Thấy Lâm Bối Bối đi vào Lâm Ninh nói: — "Vậy chúng ta bắt đầu thi thôi".
Lâm Bối Bối gật đầu, lập tức ngồi xuống nhận lấy ba tờ đề thi rồi cầm bút lên.
Sau khi nhận bài thi Lâm Bối Bối dựa theo thói quen quét qua một lượt, trong lòng cô như có một điểm mấu chốt, rồi bắt đầu làm bài.
Lúc Lâm Bối Bối hạ bút dường như là không cần suy nghĩ, cũng không phải là tài năng của cô tốt bao nhiêu, mà là vì những đề trong bài thi này tương tự trong không gian học thần, cô đã làm vô số lần, có một đoạn thời gian trong cuộc sống của Lâm Bối Bối ngoại trừ cha ra thì đều là những đề bài, bây giờ một ngày không giải đề thì cả người cô sẽ khó chịu.
Lâm Ninh đang đọc sách thì bất thình lình ngẩng đầu, cô nhìn thấy Lâm Bối Bối ở đối diện đang không ngừng trả lời câu hỏi, dường như là hoàn toàn không cần suy nghĩ gì cả.
Học sinh Lâm Bối Bối này không phải là không biết làm nên hoàn toàn làm bừa chứ?
Mãi đến năm phút sau Lâm Bối Bối ở đối diện đưa tờ bài thi toán: — "Cô ơi, em làm xong đề toán rồi, cô có thể chấm trước, bây giờ em bắt đầu làm môn ngữ văn".
Nói xong Lâm Bối Bối lại cúi đầu tiếp tục làm bài thi.
Chờ Lâm Ninh phản ứng lại thí cô đã cầm bài thi toán trên tay, cúi đầu nhìn, vậy mà lại làm hết toàn bộ.
Vì vậy Lâm Ninh cũng cầm bút đỏ lên và bắt đầu sửa bài.
Mặc dù cô dạy ngữ văn nhưng toán tiểu học và tiếng anh thì cô