Cấp trên vô cùng hài lòng về vụ án của Triệu Nguyên cùng Bạch Lăng Lâm, cũng rất tán thưởng Giang đội trưởng có thể vượt qua áp lực dư luận nhanh chóng phá án, Giang đội trưởng cũng không tham công, nhân lúc báo cáo trọng điểm tuyên dương sự xuất sắc của Tiêu Hàm.
Vì thế nên kỳ thực tập của Tiêu Hàm kết thúc sớm hơn dự định, chính thức lưu lại đội cảnh sát hình sự.
Để chúc mừng chuyện này, Giang đội trưởng hào phóng vung tay nói đêm nay hắn đãi.
Chẳng qua không chờ mọi người ảo tưởng nên khiến Giang đội trưởng rỗng túi như thế nào, đi ăn ở nhà hàng mấy sao, Giang đội trưởng đã buồn bã, "Tôm hùm đất xào cay, có ý kiến gì không?"
Mọi người sôi nổi lắc đầu, Tiêu Hàm cũng mỉm cười không nói.
Sau khi tan tầm, một nhóm người mặc cảnh phục ngồi ở quán ăn khuya bên cạnh cục cảnh sát, mang bao tay lột tôm hùm đất, mỗi người đều bị cay nồng đến mức mặt mũi đỏ bừng.
Ngoại lệ duy nhất chính là Tiêu Hàm, vô luận là món gì Tiêu Hàm cũng có thể mặt không đổi sắc ăn hết, những người khác nhìn vào đều cảm thấy kỳ quái, khả năng ăn cay thật tốt nha.
Số lần Tiêu Hàm ăn tôm hùm đất không nhiều lắm, dù là căn tin ở cô nhi viện, hay nhà ăn ở trường học. Khẩu vị bởi vì ảnh hưởng của đời trước nên có chút thanh đạm, tôm hùm đất xào cay này, quả thực kíƈɦ ŧɦíƈɦ.
"Bất quá rất ngon." Tiêu Hàm thẳng thắn.
Ngày hôm sau, Tô Nam ai oán nhìn dấu vết trên khuôn mặt trong gương, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn không chút biến hoá của Tiêu Hàm, càng thêm bi thương.
"Không thể để thế này được, hai ngày tới chị chắc chắn sẽ uống thật nhiều trà hoa cúc."
Sau khi chính thức vào đội được một thời gian, Tiêu Hàm quyết định bán nhà cũ, mấy năm nay giá nhà tăng lên không ít, giúp Tiêu Hàm kiếm được kha khá tiền, cô cảm thấy tình hình kinh tế hiện tại của mình không tệ lắm, liền chọn mua một căn hộ nhỏ, nhất thời tuy không thiếu tiền, nhưng cũng không dư dả, cục cảnh sát lại không có chuyện ứng trước tiền lương.
Đại khái là trong quá khứ chưa từng rơi vào cảnh thiếu tiền, cho nên Tiêu Hàm không quá coi trọng tiền tài, cái gọi là cuộc sống đơn giản chẳng qua là không thèm để ý đến vật chất mà thôi.
Nhưng suy xét tới một số quyển sách cùng thiết bị công nghệ cao cô muốn mua gần đây, Tiêu Hàm vẫn lên mạng tìm một phần kiêm chức phiên dịch, không chiếm dụng quá nhiều thời gian, kiếm tiền cũng nhẹ nhàng. Khả năng ngoại ngữ của Tiêu Hàm vô cùng tốt, không cô phụ danh hào học bá.
9526 đưa ra kiến nghị giảm ăn cơm hộp, nấu cơm ở nhà, vì thế nên sau khi tan tầm Tiêu Hàm hiếm khi đi đến siêu thị một chuyến.
"Mua cà chua đi, có thể làm món trứng xào cà chua."
"Khoai tây nữa, bò hầm khoai tây cũng rất ngon."
"Đầu cá kìa, đầu cá hấp ớt ngâm là nhất đó."
Không biết đã có sẵn bao nhiêu thực đơn trong đầu từ lúc nào 9526 còn hứng thú hơn cả Tiêu Hàm.
Nhưng sau một hồi loay hoay trong phòng bếp, nhìn đĩa đồ ăn giống hệt như trên ảnh, rồi cầm đũa thử nếm một miếng.
Tiêu Hàm nghĩ, vẫn nên đặt cơm hộp thôi, ít nhiều gì có thể ăn thêm hai phần tôm hùm đất xào cay.
Chẳng trách lúc ở cô nhi viện, bác gái chỗ nhà ăn thà vất vả một chút cũng không muốn để cô hỗ trợ.
9526: "......"
Ký chủ nhà nó đã dùng hành động thực tế chứng minh không người nào có thể hoàn mỹ vô khuyết, kiểu gì cũng sẽ tồn tại thiếu sót.
Trực ban ca đêm ở cục cảnh sát, Tô Nam vừa cắn hạt dưa, vừa nhìn tin tức trên TV, hiện nay nước ngoài nơi nơi chiến loạn, đối lập hẳn với khung cảnh quốc nội tường hoà bình an.
Tiêu Hàm đang lật xem vài hồ sơ vụ án, bỗng nhiên nhận được điện thoại của đồng nghiệp, hình như là có khách sạn nào đó báo án, nghi vấn dính đến luật hình sự, Tiêu Hàm đành dừng lại chào hỏi vài câu với Tô Nam, rồi bước lên xe cảnh sát.
Nhanh chóng di chuyển tới khách sạn Hoa Tinh, ngoài ý muốn bắt gặp một đám người tụ tập ngoài sảnh, nghị luận sôi nổi, hơn nữa còn có mấy người sắc mặt rất khó coi.
"Sao lại thế này? Là ai báo án?" Cảnh sát hỏi.
"Là tôi." Một nam nhân dáng vẻ hơi mập mạp ăn mặc gọn gàng bước ra từ đám người, giới thiệu bản thân là giám đốc của khách sạn,
Thanh niên một thân quần áo màu vàng không biết từ đâu xông đến, cầm lấy cổ áo của giám đốc, "Không phải đã đáp ứng sẽ không gọi cảnh sát sao?"
Lập tức có viên cảnh sát đi lên kéo người lại, giám đốc lén lau mấy giọt mồ hôi trên trán, loại chuyện này xảy ra ở khách sạn của bọn họ đã đủ phiền toái, không báo án chắc chắn sẽ càng phiền toái hơn, chưa kể hắn tin rằng khách sạn nhà mình tuyệt đối không có vấn đề gì, nên muốn chứng minh trong sạch, phương pháp tốt nhất đương nhiên là báo cảnh sát.
Vị giám đốc mập mạp nói, "Để tôi dẫn đường cho mọi người."
Thanh niên kia lộ ra vẻ mặt thống khổ không cam lòng, chẳng qua nếu hắn có quen biết với người bị hại, thì lát nữa mời về cục cảnh sát trò chuyện tâm tình cũng không muộn.
Giám đốc đưa các cảnh sát tới một căn phòng trên tầng 5, số 508.
Bởi vì Tiêu Hàm là phái nữ, cho nên được một nữ nhân viên dẫn vào trước, trên giường có một cô gái trẻ tuổi tóc quăn đang dùng chăn bọc kín người, khuôn mặt bởi vì khóc lóc đã không thể nhìn ra lớp trang điểm tỉ mỉ ban đầu.
Lung tung rối loạn như này, nhìn qua liền biết ở đây vừa xảy ra chuyện gì.
Trừ mấy điểm đó ra thì trong phòng còn một người khác, tuy có khả năng sẽ kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến đối phương, nhưng Tiêu Hàm không thể không nói, "Xin chào, chúng tôi là cảnh sát."
Người trên giường im lặng mặc quần áo, ngoan ngoãn đi cùng với Tiêu Hàm, nhưng khi vừa nhìn thấy cô gái mặc váy màu trắng đứng lẫn trong đám người, lại giống như phát điên mà xông tới, thanh âm vừa nghẹn ngào vừa chói tai,
"Nhất định là cô, người xuất hiện ở đây đáng ra phải là cô."
"Là cô hại tôi."
Tuy Tiêu Hàm đã kịp thời khống chế được người, nhưng cô gái mặc váy màu trắng kia vẫn bị doạ một chút, chàng trai trẻ tuổi thanh tuấn bên cạnh nhanh chóng ôm cô vào ngực, lạnh nhạt nói, "Hạ Hiểu Nhã, mọi chuyện ngày hôm nay đều do cô gieo gió gặt bão[1], không thể trách người khác."
Tiêu Hàm trao đổi ánh mắt với một cảnh sát, đối phương lập tức lên tiếng, "Mời các vị đi cùng chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến, làm vài ghi chép cơ bản."
Tuy cô gái mặc váy màu trắng cố gắng duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại không nhịn được lộ ra sự lo lắng, chàng trai thấy vậy liền ôn thanh an ủi, "Không có chuyện gì đâu, chỉ là đến cục cảnh sát một chuyến thôi mà."
Khoé miệng Tiêu Hàm hơi giật giật, "Ngoại trừ vị tiên sinh đây, còn có vị tiểu thư này nữa."
Trong đôi đồng tử của cô gái mặc váy màu trắng hiện lên một tia hoảng hốt, qua quan sát của Tiêu Hàm, án này hiển nhiên có vài điểm hơi kỳ lạ, không chỉ mình cô, những viên cảnh sát khác cũng nhận ra.
***
Tiêu Hàm mang theo sáu người trở về cục, đều là mấy người trực tiếp có mặt ở hiện trường, số còn lại thì cô không để tâm, dù gì cũng lấy được khẩu cung rồi.
Quá trình xét hỏi kéo dài hơn 40