Sau khi yên lặng rời khỏi Tứ Phương tiêu cục, Tiêu Hàm thay một thân trang phục khác với phong cách thường ngày của nguyên chủ, còn thay đổi cả gương mặt, ban đầu nàng học chiêu dịch dung này chỉ vì muốn tu luyện Vong Tình Quyết, không ngờ bây giờ lại phát huy tác dụng.
Từ thời điểm biết đây là thế giới võ hiệp, Tiêu Hàm liền lặng lẽ hồi tưởng về công pháp của Vong Tình Quyết, tuy căn cốt của Mạc Tiểu Nhàn không tốt bằng Diệp Vô Tâm, nhưng cũng may Vong Tình Quyết nàng đang luyện đã trải qua cải tiến, chẳng cần phải lo sẽ tẩu hoả nhập ma.
Không thể phủ nhận, nàng đối với công pháp này quả thực không thể quen thuộc hơn, tiến độ tu luyện như thuỷ đáo cừ thành[1], chỉ trong chốc lát lập tức đột phá được tầng thứ nhất.
Thời điểm mặt trời lên cao, Tiêu Hàm đã tới một toà thành cách Tứ Phương tiêu cục khoảng trăm dặm, hoàn toàn không chút để ý đến tình trạng kê phi cẩu khiếu[2] của Mạc gia sau khi phát hiện đại tiểu thư bỏ nhà ra đi.
Tiêu Hàm thuận tay chọn một con ngựa trông có vẻ bình thường từ chuồng ngựa của tiêu cục, dạo quanh thành một vòng, cuối cùng dừng lại trước một nơi buôn bán binh khí.
Cái roi màu đỏ rực như lửa kia là do Mạc phụ mua được trong chuyến đi đặc biệt tới Tây Vực, thiên kim khó cầu.
Vì tránh để người của Mạc gia nghi ngờ, nên nàng cũng đem theo, nhưng sau khi ra khỏi địa phận của Mạc gia liền dùng vải bọc kín lại. Nếu nàng đã không định dùng thân phận Mạc Tiểu Nhàn này, tự nhiên sẽ không sử dụng cái roi đại diện cho thân phận của nguyên chủ.
Tiêu Hàm đứng bên quầy binh khí chọn tới chọn lui, còn hàn huyên cùng với lão bản một hồi lâu, cuối cùng chọn...... Thương. Tuy không phải loại hồng anh thương càn quét quân địch trên chiến trường, nhưng nhìn qua cũng khá thâm trầm khí phách.
9526: "...... Ký chủ, ta nhớ công pháp ngươi luyện là kiếm pháp mà?"
"Võ học không câu nệ ngoại vật." Tiêu Hàm nhìn chằm chằm cây thương trong tay, đôi mắt ánh lên ý cười.
"Hơn nữa ta cảm thấy những vũ khí mà lão bản đề cử đều không tồi."
9526: "......" Sao nó lại có cảm giác ký chủ nhà mình bị gian thương lừa gạt.
Chẳng qua nhìn vào ánh mắt lấp lánh tựa sao trời của ký chủ, hệ thống liền hiểu nàng thật sự cảm thấy hứng thú đối với thứ này.
Trong lòng lão bản ha hả hai tiếng, cây thương kia từ lúc rèn thành vẫn luôn nằm trong kho binh khí của ông, hiện tại các thiếu hiệp nữ hiệp chốn giang hồ đều ưa thích loại đao kiếm thon dài mỹ lệ, hoặc là dạng roi xích chỉ được cái mã bên ngoài. Nào có ai đi hỏi thăm loại binh khí này chứ.
Thấy ký chủ đã mua được binh khí phù hợp với tâm ý của nàng, sau khi rời khỏi cửa hàng,
9526 lại hỏi, "Ký chủ, ngươi định đi tìm Võ lâm minh chủ hay Ma giáo giáo chủ sao?"
Đối với nhiệm vụ bình thường đầu tiên của mình, 9526 trở nên vô cùng nhiệt tình tích cực, hai người này chính là nhân vật mấu chốt, nếu không phải vì cách giải quyết mâu thuẫn cá nhân của bọn họ, thì làm gì có chuyện võ lâm Trung Nguyên nguyên khí đại thương, gặp phải hạo kiếp.
Ngăn cản được bọn họ là ngăn cản được hạo kiếp của Trung Nguyên, cũng đồng nghĩa với việc hoàn thành tâm nguyện của Mạc Tiểu Nhàn, ừm, cách giải quyết quá hoàn hảo.
"Cần gì phải làm như thế?" Tiêu Hàm chớp mắt, "So với tìm cách tiếp cận bọn họ, ta vẫn nên tăng cường võ công của mình thì hơn."
"Nếu không thể chiến thắng Võ lâm minh chủ, hay Ma giáo giáo chủ, thì ta dựa vào cái gì để ngăn cản bọn họ đây?"
Võ lâm minh chủ, Ma giáo giáo chủ gì đó, nghe qua có vẻ cao cao tại thượng, nhưng hình như không ai để ý rằng, khi Diệp Vô Tâm kế thừa vị trí môn chủ của Phiêu Miểu Môn, bản thân nàng đã là đệ nhất thiên hạ.
Đương nhiên đệ nhất thiên hạ tiền nhiệm là sư phụ của nàng.
9526: "......" Ký chủ nói rất có đạo lý.
Một bên là kinh nghiệm của vô số các hệ thống tiền bối, một bên là ký chủ ngày ngày tương thân tương ái[3], 9526...... Chắc chắn phải tin tưởng ký chủ nhà nó rồi.
Ký chủ nói gì cũng đúng, làm gì cũng đều có lý do riêng.
9526: "Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu?"
Tiêu Hàm mím môi, nghiêm túc trầm tư một lát, "Ta cần một nơi có không gian đủ lớn để ta tu luyện, hừm, phải yên tĩnh nữa."
......
Tuy cùng là thế giới võ lâm, nhưng khác biệt ở chỗ nơi này không có một thiên hạ đệ nhất thánh địa hay một vị sư phụ giúp nàng tu hành, luận căn cơ, e rằng Tứ Phương tiêu cục đối với Phiêu Miểu Môn còn không bằng cửu ngưu nhất mao[4], huống chi Tiêu Hàm đã xác định sẽ không dùng thân phận Mạc Tiểu Nhàn này để hành sự.
Loại chuyện như ngăn cản hạo kiếp, bảo vệ võ lâm một mảnh thái bình quá mức cao cả, đồng thời cũng vô cùng phiền toái.
Cô độc một mình, tương đương với không còn vướng bận, một nghèo hai trắng.
Tuy có câu nói gì mà nghèo văn giàu võ, chẳng qua nếu xét thực tế, học văn tốn nhiều tiền là thật, nhưng học võ càng giống như ném tiền vào lửa vậy, bao nhiêu cũng không đủ.
Bất quá không phải không có biện pháp tập võ không cần ngoại vật, ví dụ như khổ tu.
Chỉ vì tìm cho được nơi vừa đủ lớn vừa yên tĩnh vừa phù hợp để tu luyện, đã tốn hẳn một tháng của Tiêu Hàm, chuyện này thì không thể trách nàng, Mạc gia bảo vệ Mạc Tiểu Nhàn quá tốt, tốt đến mức những kiến thức cơ bản về bản đồ Trung Nguyên, phân bố thế lực, người nào nổi danh người nào đáng gờm, nàng đều không biết một chút gì.
Nơi Tiêu Hàm tìm được là một ngọn núi tuyết, trải dài trăm dặm, cực kỳ trống trải, khí hậu khắc nghiệt, không có dân cư, đồng thời cũng không thuộc về một thế lực giang hồ nào.
Trước kia từng có vài người ảo tưởng có thể hái được thiên sơn tuyết liên ở đây, nhưng họ đều bỏ cuộc khi mới đi được nửa đường, chẳng qua chỉ là lời phỏng đoán trong lúc rảnh rỗi, nên mọi người đương nhiên sẽ không tự đi chuốc khổ vào mình.
Tiêu Hàm đã bị người dân dưới chân núi xếp vào loại 'tự đi chuốc khổ vào mình', một tiểu cô nương còn trẻ như vậy, đang trong thời đậu khấu niên hoa[5], thật không hiểu nàng nghĩ gì mà lại chạy tới nơi núi tuyết khổ hàn quanh năm này.
Nàng đã tu luyện tới tầng thứ ba của Vong Tình Quyết, miễn cưỡng chống chọi với từng đợt gió lạnh, cuối cùng cũng lên được đỉnh núi.
Từng lớp tuyết dày bao trùm đỉnh núi, tạo nên khung cảnh ngân trang tố khoả, mây mù lượn lờ, từng bông tuyết lớn tung bay trong không trung, sôi nổi nhảy múa.
Nàng không định đi tìm bảo địa dưới vực sâu, cũng không đi tìm suối nước nóng để bảo dưỡng thân mình, chỉ chỉnh lại trang phục rồi ngồi xếp bằng giữa lớp tuyết đọng. Trong chốc lát, phần đầu gối, vùng eo, và bả vai đã bị phủ thêm một lớp tuyết dày.
9526 đang rơi vào trạng thái u ám cực độ, "......" Ký chủ nhà nó hình như muốn dùng phương thức này để tự chôn chính mình.
Tuy có hơi lo lắng, nhưng 9526 không dám quấy rầy ký chủ, chỉ yên lặng chú ý trạng thái của ký chủ, bảo đảm nàng không có chết cóng.
Mặc cho toàn thân bị từng lớp tuyết dày nhấn chìm, Tiêu Hàm không cảm thấy giá lạnh dù chỉ một chút, bản chất của Vong Tình Quyết vốn khác biệt với tâm pháp võ học bình thường, thập phần huyền diệu, hơi thở tâm suất có thể nói là xấp xỉ bằng không, nếu như không phải nó với ký chủ linh hồn tương liên, cảm nhận được ngọn lửa sinh mệnh của ký chủ vẫn còn toả sáng, thì e rằng 9526 đã hoảng loạn rồi.
Âm thanh của gió đọng lại trong không gian im ắng, cũng dần dần không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu.
***
Khi 9526 đếm được bông tuyết thứ 7452 rơi xuống mái tóc của ký chủ, cuối cùng người cũng có dấu hiệu cử động.
Gió cuốn tuyết phủ khắp bầu trời, uy thế chấn động cả thiên địa, từng đợt từng đợt cuồn cuộn kéo xuống.
Người dân dưới chân núi nghe thấy âm thanh vọng