Giang Dao biết, cán cân trong lòng Cận Mạch, đã dần dần nghiêng về hướng muốn có càng nhiều thời gian bầu bạn với mình.Mà không còn là Đường Hương Phụ chất phác trầm mặc.Điều cuối cùng để Giang Dao xác định tình cảm của Cận Mạch chính là, có một lần cô sốt cao, sau khi Cận Mạch biết được rất khẩn trương mà vọt vào ký túc xá nữ, một phen bế cô lên, đưa cô đến bệnh viện.Ngay cả Đường Hương Phụ đuổi theo phía sau, bị bậc thang vướng ngã, anh cũng không quay đầu lại nhìn một cái.Bộ dáng lòng nóng như lửa đốt kia, mặc cho ai đều sẽ tin tưởng, Giang Dao trong lòng anh, mới là người quan trọng nhất."Bạn gái cậu bị cảm nặng, nếu đến chậm một bước, nói không chừng phổi sẽ bị nhiễm trùng." Bác sĩ dặn dò: "Cẩn thận chăm sóc cô ấy.""...""..."Giang Dao sốt đến mơ mơ màng màng hơi hơi nghiêng đầu.Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đầu gối bị té đến nỗi máu thịt mơ hồ.Bệnh viện người đến người đi, từ đầu đến cuối không có người chú ý tới cô.Giang Dao biết ý nghĩ của Đường Hương Phụ, trong lòng Đường Hương Phụ có một nút thắt, có lẽ, cô ấy giống mình, cũng đang chờ Cận Mạch đưa ra quyết định cuối cùng.Cận Mạch sẽ chọn như thế nào?Thật lâu sau, Giang Dao nghe thấy Cận Mạch nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng.Trong không khí, tràn ngập hơi thở ngọt ngào.Đôi mắt Giang Dao lặng lẽ mở ra một khe hở, tay cô bị Cận Mạch gắt gao nắm trong lòng bàn tay, dày rộng mà ấm áp.Mà Đường Hương Phụ đứng ở hành lang, đã khập khiễng mà rời đi."Em nhất định phải mau khỏe lại."Cô nghe thấy Cận Mạch đang thấp giọng lầm bầm lầu bầu."Nhất định phải nhanh khỏe lại."Giang Dao cười.Cô rốt cuộc xác định, anh cũng yêu cô.Cổ tay Giang Dao bắt đầu mang theo ý thử mà câu dẫn, nhưng Cận Mạch lại trước sau đứng tại chỗ, không tiến thêm một bước.Có lẽ, hắn cần một liều thuốc mạnh.Từ sau chuyện ở bệnh viện qua đi, Đường Hương Phụ cả ngày vùi đầu vào phòng thí nghiệm, không lộ mặt lấy một lần.Ngẫu nhiên Cận Mạch hứng thú, gọi điện thoại cho cô, nhận được cũng chỉ là vài câu có lệ.Thời gian dài, Cận Mạch cũng bực, anh vì cô từ bỏ cơ hội du học, cố ý ở lại trường chờ cô, nhưng cô lại như thế nào? Đối với anh càng thêm lãnh đạm, không thể hiểu được!Hai bên chính thức tiến vào giai đoạn chiến tranh lạnh.Giang Dao chặt chẽ nắm chắc khoảng thời gian này, thường xuyên liên lạc với Cận Mạch.Cận Mạch tựa hồ cũng không cảm thấy cái này có vấn đề gì.Cảm giác tồn tại của Đường Hương Phụ thật sự là quá thấp.Có cô hay không có cô, kỳ thật không có gì khác biệt, không phải sao?Một buổi tối nọ, Giang Dao hát ở quán bar, mới vừa xuống sân khấu, đã bị mấy nam thanh niên dáng vẻ lưu manh cản lại, bọn họ nửa cưỡng ép bắt cô uống rượu.Thế giới của người trưởng thành, không có tình nguyện và không tình nguyện, chỉ có cần thiết và không cần thiết.Vài người này, Giang Dao cũng biết, là anh em tốt của ông chủ quán bar, nếu cô không uống chính là không cho họ mặt mũi, công việc lương cao này rất khó giữ được.Giang Dao căng da đầu uống một ngụm, đối phương lại đưa qua loại rượu mạnh hơn.Cận Mạch đang ngồi trên ghế dài nghe nhạc không thể ngồi yên được nữa, xông tới đoạt lấy chén rượu."Cận Mạch." Giang Dao túm cánh tay anh, khẽ lắc đầu.Dưới ánh đèn màu biến ảo trong quán bar, trong mắt cô giống như bị một tầng sương bao phủ, phá lệ làm cho người thương tiếc.Đây là một loại..
lẳng lơ hoàn toàn khác biệt với Đường Hương Phụ.Cận Mạch giống như bị mê hoặc, uống một hơi cạn sạch chén rượu mạnh trong tay.Anh kéo cổ áo ra: "Còn bao nhiêu? Tôi thay em ấy uống."Có lẽ, nhiều ngày phiền muộn, anh cũng cần gấp một con đường để phát tiết.Đêm nay, Cận Mạch uống đến say như chết, Giang Dao đưa anh tới một khách sạn gần đó.Anh ngã vào chiếc giường lớn tình thú hình tròn màu hồng nhạt, mày hơi hơi nhăn, sắc mặt đỏ hồng.Ngón tay hơi lạnh của Giang Dao nhẹ nhàng xoa lông mày anh."Cận Mạch." Cô ôn nhu gọi: "Cận Mạch, muốn tắm rửa rồi ngủ tiếp sao?"Cận Mạch tựa hồ cảm thấy ngón tay cô lạnh lẽo thực thoải mái, nghiêng nghiêng đầu, gương mặt dán lên lòng bàn tay cô.Giang Dao cúi đầu, run rẩy dán lên môi anh.Anh không có phản ứng.Lá gan