Edit by Cá
______
Ba ngày sau đơn hàng quần lót và mèo nhồi bông mà Diệp Mộ Sanh mua đã về, bởi vì Diệp Mộ Sanh ở trường học cho nên mẹ Diệp giúp Diệp Mộ Sanh ký nhận.
Dưới sự tò mò của mẹ Diệp muốn coi hàng, Diệp Mộ Sanh bắt đầu mở hộp, ôm chú mèo nhồi bông 1m7 thật lớn ra ngoài.
“Tiểu Mộ, con mua cái này làm gì?” Bởi vì trước đây nguyên chủ chưa từng mua mèo nhồi bông hay đồ trẻ con, cho nên đột nhiên thấy Diệp Mộ Sanh mua mèo bông lớn như vậy, mẹ Diệp không khỏi kinh ngạc nói.
Tiểu Mộ vốn không thích mèo bông trẻ con, tự nhiên mua làm gì, chẳng lẽ Tiểu Mộ mua cho bạn gái, đây là quà tặng bạn gái sao?
“Ôm ngủ ạ.” Cảm thụ được xúc cảm từ lông xù xù, trong lòng Diệp Mộ Sanh đã bật nhạc nở hoa, nhưng ngoài mặt lại vẫn rất bình tĩnh. Thật mềm, thật thoải mái, rất thích…
“Hả? Ôm ngủ á?” Mẹ Diệp chớp chớp mắt, hỏi: “Tiểu Mộ, sao con lại đột nhiên thích mèo bông, có phải áp lực thi đại học quá lớn hay không?”
Lúc này cha Diệp nghe được tiếng nói chuyện, bước tới: “Tiểu Mộ, không cần tạo áp lực quá lớn cho mình. Thi đại học chỉ là một lần kiểm tra kiến thức của con, là một chặng đường trong cuộc đời, mặc kệ kết quả như thế nào, cha và mẹ đều sẽ không trách con.”
“Ba mẹ, mọi người yên tâm, con chỉ là tự nhiên rất thích mèo bông mà thôi. Còn chuyện thi đại học, con tin rằng mình có thể thi đậu đại học trọng điểm.” Cha mẹ quan tâm làm Diệp Mộ Sanh hoàn hồn từ sự mềm mại của mèo bông, cậu nhìn hai người mỉm cười nói.
Trong mắt Diệp Mộ Sanh tràn đầy tự tin, không hề ưu sầu, điều này làm cho cha mẹ Diệp gia yên tâm. Cha Diệp nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Mộ Sanh nói: “Tự tin là điều tốt, cố lên con trai của cha!”
“Tiểu Mộ đã học mệt một ngày, có muốn ăn khuya không, mẹ đi làm cho con nhé.” Mẹ Diệp nói.
Hành động của cha mẹ Diệp gia làm trong lòng Diệp Mộ Sanh cảm nhận được sự ấm áp, lực đạo ôm mèo bông không khỏi tăng lớn, đôi mắt hoa đào của Diệp Mộ Sanh cong thành trăng non cười nói: “Ba mẹ, cảm ơn