Cố Mạch Hàn download 《 thanh mị hồ 》 mà Diệp Mộ Sanh cover xong, nhạc lại bắt đầu phát ra, nghe vậy Cố Mạch Hàn đột nhiên nhíu mày, sau đó click mở QQ của Diệp Mộ Sanh.
Mạc Mạc up bài này lên Weibo, sẽ càng ngày càng nhiều người nghe được, nhưng hắn lại không muốn người khác nghe được Mạc Mạc hát bài này, không muốn người khác nghe được giọng hát ngọt tận xương của Mạc Mạc.
Do dự một lát, Cố Mạch Hàn gõ chữ, ở trong khung chat hiện lên mấy chữ: Mộ Mộ, xóa 《 thanh mị hồ 》 đi……
Nhưng còn chưa gõ xong, Cố Mạch Hàn lại xóa toàn bộ chữ trên khung chat, sau đó nhìn chằm chằm màn hình điện thoại cười khổ nói: “Mình có quyền gì mà bảo Mạc Mạc xóa công sức của cậu ấy.”
Buông tiếng thở dài, Cố Mạch Hàn tiếp tục nghe Diệp Mộ Sanh hát, một lát sau con ngươi đen nhánh của Cố Mạch Hàn sáng lên: “Hình như ngày mai khai giảng.”
Ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, hầu hết học sinh đều liều mạng làm bài tập về nhà. Diệp Mộ Sanh là sinh viên năm nhất dù không có phiền não vì tác nghiệp, nhưng bởi vì học quân sự đại học W phải trọ ở trường, cho nên lúc này Diệp Mộ Sanh cũng không nhàn rỗi, đang mua sắm đồ dùng vệ sinh trong siêu thị.
Vốn dĩ nghe tin khai giảng, mẹ Diệp muốn tới thành phố W đưa Diệp Mộ Sanh cùng đi báo cáo, nhưng cuối cùng bị Diệp Mộ Sanh lấy cớ cự tuyệt.
Vì thế ngày khai giảng, Diệp Mộ Sanh một mình xuất hiện ở cổng trường đại học. Cậu còn chưa kịp bước vào trường, thì với mái tóc đen xoăn tự nhiên, mặc áo phông trắng và quần jean, khí chất cao quý lãnh diễm đã bị một loạt cô gái bao vây.
"Em này đẹp trai quá đi!” Một cô gái bị giá trị nhan sắc của Diệp Mộ Sanh làm cho kinh ngạc cảm thán.
“Học đệ, em là tân sinh viên năm nay nhỉ, học chuyên ngành gì? Tên em là gì?” Các cô gái bắt đầu điều tra hộ khẩu.
“Học đệ đừng cao lãnh như thế!” Một cô gái muốn kéo Diệp Mộ Sanh, nhưng lại bị Diệp Mộ Sanh né