Sau khi Cố Mạch Hàn rời khỏi YY bèn lấy một chìa khóa ra, đi đến căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, chất đầy đồ của Cố Thanh Thiển.
Bật đèn, hắn dừng chân trước bức tranh, Cố Mạch Hàn nhẹ nhàng cười nói: “Thiển Thiển, hình như anh trai thích một người……”
“Nhưng người kia là con trai, chính là Diệp Mộ Sanh ngày đó anh kể cho em. Không ngờ anh lại sẽ thích con trai…… Hôm nay là sinh nhật 18 tuổi của cậu ấy, ở nhạc hội cậu ấy hát tặng anh một bài, nhưng còn chưa hát xong anh đã rời đi.” Cố Mạch Hàn tiếp tục nói.
“Bài hát kia tên là 《123 em yêu anh》, ở khu bình luận các fans đều nói Mộ Mộ tỏ tình với anh, anh rất vui, vui vì Mộ Mộ hát bài này cho anh, vui vì cậu ấy cũng có ý với anh. Nhưng anh cũng rất sợ hãi, sợ rằng sau khi Mộ Mộ hát xong sẽ tỏ tình, càng sợ anh sẽ không đành lòng cự tuyệt mà đồng ý với cậu ấy. Thiển Thiển, anh sợ, cho nên Mộ Mộ chưa hát xong anh đã đi rồi.” Mặc dù Cố Mạch Hàn đang cười, nhưng trong nụ cười lại mang ưu thương nhè nhẹ.
Hắn còn chưa đợi Mộ Mộ mở miệng đã đi, Mộ Mộ nhất định rất xấu hổ, rất thương tâm nhỉ.
Nhưng bây giờ trong lòng hắn thật sự rất loạn, không biết nên làm cái gì bây giờ……
Ánh đèn chiếu rọi bóng dáng cô đơn của Cố Mạch Hàn, nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn dần dần tiêu tán, hắn cau mày lại, lấy điện thoại từ túi quần ra.
Cố Mạch Hàn vốn định gọi điện thẳng cho Diệp Mộ Sanh, nhưng do dự một lát sau lại click mở QQ, tìm acc QQ của Quỳnh Thỏ Miên Miên trong danh sách, rồi gửi tin nhắn.
Tỏa Song Hàn: Miên Miên có online không? Tôi muốn hỏi một chút, cuối cùng buổi nhạc hội diễn ra thế nào? Mộ Mộ không sao chứ?
Quỳnh Thỏ Miên Miên: Sao anh không tự mình đi hỏi mỹ nhân? Ồ, ngay cả tên mỹ nhân cũng gõ sai.
Tỏa Song Hàn:……
Quỳnh Thỏ Miên Miên: Tôi hỏi anh, Hàn Hàn, có phải anh thật sự có việc gấp không? Tôi đoán nhất định là không phải, anh tuyệt đối là sợ nên bỏ chạy.
Tỏa Song Hàn:……Em ấy sao rồi?
Quỳnh Thỏ Miên Miên: Làm sao vậy? Anh hỏi tôi á? Tôi nói cho anh biết, mỹ nhân thương tâm đến nỗi rơi lệ!
Tỏa Song Hàn: Thật sao?
Quỳnh Thỏ Miên Miên: Giả! Nếu anh cảm thấy là giả, anh cũng đừng tới hỏi tôi nữa! Tôi nói cho anh nghe, anh có biết lúc bấy mỹ nhân rõ ràng thương tâm lắm không, trong giọng còn mang theo tiếng khóc