Kết thúc nụ hôn, gương mặt Diệp Mộ Sanh ửng đỏ rúc vào trong ngực Cố Mạch Hàn, môi để sát vào tai Cố Mạch Hàn, nhẹ nhàng cọ xát một chút, sau đó mang theo dụ hoặc nói: “Hàn Hàn, em mười tám rồi.”
“Mộ Mộ, em đây là ám chỉ tôi có thể ăn em sao? Hửm?” Tâm tình Cố Mạch Hàn tốt lên rất nhiều mỉm cười, rũ mắt ôn nhu mà nhìn Diệp Mộ Sanh, sau đó cái tay ôm eo Diệp Mộ Sanh chậm rãi trượt xuống, len vào bên trong áo ngủ của Diệp Mộ Sanh.
Cảm nhận được tay Cố Mạch Hàn đang di chuyển trên da thịt mình, cả người Diệp Mộ Sanh run lên, nhưng không có ngăn cản Cố Mạch Hàn.
Diệp Mộ Sanh ngẩng đầu nhìn Cố Mạch Hàn, khóe mắt phiếm ửng đỏ, mắt hoa đào lung linh, giọng nói ngọt ngào tận xương: “Vậy anh có muốn ăn không?”
Nhìn chăm chú dáng vẻ này của Diệp Mộ Sanh, con ngươi đen nhánh của Cố Mạch Hàn sáng rực, bàn tay đang di chuyển trong áo Diệp Mộ Sanh dừng lại, trong đầu bỗng nhiên quanh quẩn phiên bản Thanh Mị Hồ của Diệp Mộ Sanh.
“Mộ Mộ……” Hô hấp của Cố Mạch Hàn trở nên dồn dập, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, giọng nói dịu dàng cũng có chút trầm thấp.
Ban nãy hắn chỉ muốn ghẹo Mộ Mộ, nhưng hiện tại hắn sắp không nhịn được……
Đột nhiên phát hiện "huynh đệ" của Cố Mạch Hàn chống vào thân thể của mình, trên mặt Diệp Mộ Sanh càng ngày càng đỏ, ngay sau đó chớp chớp mắt, nhích người sát gần vào Cố Mạch Hàn.
“Mộ Mộ, đừng như vậy.” Nụ cười trên mặt Cố Mạch Hàn cứng đờ, rút tay đặt ở trong áo Diệp Mộ Sanh ra.
“A, nam nhân. Ngoài miệng nói không cần, nhưng thân thể lại rất thành thật.” Diệp Mộ Sanh nhướng mày nói.
“……” Cố Mạch Hàn xấu hổ cười cười.
“Quên đi, em mệt rồi, anh đến phòng đối diện ngủ đi.” Diệp Mộ Sanh đẩy Cố Mạch Hàn ra, xoay người.
Cố Mạch Hàn thấy thế, lập tức từ sau lưng ôm lấy Diệp Mộ