Hai người cánh mũi gần kề, bốn mắt nhìn nhau, vốn dĩ thật ái muội, nhưng vài giây sau, Chu Lạc Ly mặt không biểu cảm mà quay đầu.
Khóe miệng hắn giật giật, bộ dáng muốn nói lại thôi, nhưng cũng không tỏ vẻ xấu hổ. Diệp Mộ Sanh cười cười lẳng lặng ngồi ở bên cạnh Chu Lạc Ly, chờ đợi hắn mở miệng.
Chu Lạc Ly là trai thẳng, hơn nữa chuyện Tiểu Chi qua đời làm hắn trở nên tối tăm lạnh nhạt, đối với chuyện gì cũng đều là bộ dáng không để ý. Cho nên vừa rồi chuyện hai người thiếu chút nữa liền hôn, Chu Lạc Ly vẫn bình tĩnh như cũ.
Vài phút sau, Chu Lạc Ly rũ mắt nhìn đôi tay thon dài nhưng lại tái nhợt quá mức của mình, chậm rãi nói: “Cậu nói không sai, quá khứ nên để cho nó qua đi.”
Ngoài cửa sổ, mặt trời treo cao ở trên bầu trời, chùm tia sáng ấm áp trong suốt chiếu xuống trên cửa sổ xe, vài tia phản xạ nhàn nhạt cực kỳ mỏng manh lại rọi thành màu sắc rực rỡ.
Diệp Mộ Sanh quét mắt thấy ánh nắng ngoài cửa sổ, con ngươi cậu lóe lóe, một tay phủ lên bàn tay Chu Lạc Ly, một tay mở cửa sổ xe ra. Hôm nay thời tiết không tồi!
Tay Diệp Mộ Sanh mang theo nhiệt độ cơ thể ấm áp chạm vào tay Chu Lạc Ly lạnh băng, hắn nhíu mày, nhưng không có lấy tay Diệp Mộ Sanh ra, mà là khó hiểu nhìn cậu.
Diệp Mộ Sanh mỉm cười nhìn Chu Lạc Ly đồng thời nắm chặt tay của hắn, sau đó kéo tay hắn tới rồi đặt xuống cửa sổ.
Bởi vì Diệp Mộ Sanh mở cửa sổ xe ra, cho nên lúc mặt trời tỏa ra chùm tia sáng liền trực tiếp rọi vào trong xe, rơi xuống đôi tay tái nhợt của Chu Lạc Ly.
“Lạc Ly anh xem, mở lòng bàn tay ra giữa không trung, trong lòng bàn tay sẽ có ánh mặt trời, ánh sáng ấm áp hội tụ xua tan băng lạnh trong tay anh. Đây là hy vọng, chính là khởi đầu mới.” Diệp Mộ Sanh nói.
Theo sự di chuyển của xe con, ánh nắng trong tay Chu Lạc Ly biến hóa không ngừng, nhưng vô luận như thế nào thì những chùm tia sáng đó đều mang theo một tia ấm áp, bắn thẳng đến đáy lòng hắc ám cô tịch của hắn.
Nhìn chằm chằm lòng bàn tay, con ngươi ảm đạm của Chu Lạc Ly cùng lòng bàn tay tái nhợt đều sáng rọi, lập loè phức tạp, khó hiểu, còn có cảm kích.
“Đón ánh nắng mặt trời ở phía trước, quên mất những chuyện đã qua, tha thứ cho chính mình, một lần nữa bắt đầu, không cần sợ hãi cùng bận tâm. Ánh nắng này sẽ chiếu sáng hòa cùng ấm áp vào anh,