Editor: Cá Trèo Cây
****
“Cảm ơn bác Tiết, không cần ạ, cháu còn có chút việc.” Diệp Mộ Sanh cười cười nói, đợi lát nữa cậu muốn đi tới hiệu sách mua mấy quyển sách, thời điểm về nhà không có việc gì thì có thể lấy ra học hỏi.
Chu Lạc Ly vốn dĩ đang cúi đầu nghe thấy Diệp Mộ Sanh nói như vậy, ngước mắt nhìn Diệp Mộ Sanh nhấp nhấp miệng, mở miệng muốn nói cái gì đó rồi lại khép miệng lại.
Nếu Diệp Mộ Sanh đã nói như vậy, Tiết quản gia cũng không có mở miệng kêu lên xe nữa, “Vậy được rồi, Diệp thiếu gia cậu phải nhớ chú ý an toàn a!”
Chờ xe Chu gia rời đi, Diệp Mộ Sanh đi ra bên ngoài tùy tiện gọi một chiếc xe taxi đi đến thư viện.
Đại khái ở thư viện khoảng hai giờ sau, Diệp Mộ Sanh rốt cuộc mới chọn được năm quyển sách.
Thời điểm mẹ của Diệp Mộ Sanh cùng ông ngoại cậu còn sống, Diệp Mộ Sanh vẫn là đại thiếu gia không hiểu thế đạo hiểm ác tâm người mỏng lạnh. Khi đó Diệp Mộ Sanh rất lương thiện, thích ôm mèo nhồi bông ngủ, thích đọc sách, chơi trò chơi, thi thoảng ngẫu nhiên cũng sẽ cùng bạn bè đi lên núi chơi bóng.
Chỉ là sau này hết thảy đều đã thay đổi……
Về đến nhà, Diệp Mộ Sanh vừa mới đặt sách xuống, di động liền vang lên. Người gọi là mẹ của Chu Lạc Ly, con ngươi Diệp Mộ Sanh hiện lên một tia nghi hoặc, nghe điện thoại.
“Xin chào bác gái.” Diệp Mộ Sanh lễ phép nói. Bác gái lúc này gọi điện thoại cho cậu làm gì? Hỏi tình trạng của Chu Lạc Ly ở trường học sao?
【 Tiểu Mộ, Tiểu Ly có ở nhà cháu không? Bác gọi cho nó thì điện thoại vẫn luôn tắt máy, bác lo quá! 】
Nghe thấy thanh âm sốt ruột của bác gái, Diệp Mộ Sanh nhíu mày, Chu Lạc Ly không phải được Tiết quản gia lái xe trở về sao? Sao lại thế này?
Bất quá vì không muốn để bác gái lo lắng, Diệp Mộ Sanh nói dối, “Bác gái, Lạc Ly ở nhà cháu, bác không cần lo lắng, chúng cháu vừa mới đi đánh bóng rổ trở về. Toàn thân Lạc Ly đều là mồ hôi, hắn đang tắm rửa, cho nên cháu không có tiện đưa điện thoại cho hắn nghe. Nếu đến nỗi tắt máy thì khả năng di động của hắn hết pin ạ.