Edit by Cá Trèo Cây
Quân Khanh Mặc không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh, trong đầu hắn đang tìm xem cậu là nhân vật trong chốn giang hồ, nhưng vẫn không tìm ra được ai có thể phù hợp với nam tử trước mắt.
“Tại hạ là Diệp Mộ Sanh, không biết công tử là?” Đuôi lông mày của Diệp Mộ Sanh hơi nhíu, trong mắt hiện lên nghi hoặc, tựa như đang rối rắm về thân phận Quân Khanh Mặc.
Quân Khanh Mặc chưa mở miệng như cũ, nhưng tay cầm kiếm lại run nhè nhẹ. Mà lúc Diệp Mộ Sanh đi gần về phía Quân Khanh Mặc thì phát hiện trán của Quân Khanh Mặc đổ mồ hôi lạnh.
“Ta chỉ là một hạng người vô danh thôi.” Thấy Diệp Mộ Sanh nhìn chằm chằm mình, Quân Khanh Mặc nắm chặt chuôi kiếm cưỡng chế bình tĩnh lại, thanh âm thanh lãnh như ngọc châu rót vào mâm ngọc (*), nhưng con ngươi thâm thúy lại hàm chứa cảnh giác.
[*Ngọc châu rót vào mâm ngọc: là một câu thành ngữ của Trung Quốc,dùng để ví những giọng nói trong trẻo, dễ nghe, êm tai như tiếng trân châu rơi xuống bàn ngọc. Câu nói trên xuất phát từ bài thơ “Tỳ Bà Hành” của nhà thơ Bạch Cư Dị:
“嘈嘈切切错杂弹
大珠小珠落玉盘”
Hán việt:
“Tào tào thiết thiết thác tạp đàn
Đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”
Dịch thơ:
“(Rồi tiếp đến) tiếng rào rào lẫn tiếng nỉ non
(Nghe như) hạt châu lớn hạt châu nhỏ rắc vào trong mân ngọc.” – ]
Tuy rằng Quân Khanh Mặc chưa từng nghe nói qua cái tên Diệp Mộ Sanh này, không thể nào phán đoán ra cậu là chính hay tà. Nhưng hắn cũng nhìn ra được Diệp Mộ Sanh có nội công thâm hậu, nhất định không đơn giản.
Nếu là ngày thường, Quân Khanh Mặc mặc kệ cậu là ai, lợi hại hay không, hắn đều trực tiếp động thủ. Nhưng hiện tại hắn không nên động thủ.
Trên giang hồ nếu người nào biết thân phận của Quân Khanh Mặc, ngoại trừ người Ma giáo ra thì còn lại đều xuống địa ngục.
Hơn nữa thời điểm vừa rồi giết bốn tên Ác Nhân Cốc, Quân Khanh Mặc không sử dụng ma công Ma giáo. Bởi vậy, Quân Khanh Mặc cũng không lo lắng bị Diệp Mộ Sanh phát hiện thân phận của mình.
“A, hạng người vô danh? Công tử hiện tại chỉ là vô danh thôi, nhưng tại hạ tin tưởng không bao lâu nữa, bằng tài năng của công tử nhất định sẽ nổi danh khắp giang hồ.” Diệp Mộ Sanh cười cười, nện nửa bước, chậm rãi đi đến phía Quân Khanh Mặc có điểm không thích hợp.
“Đa tạ Diệp công tử khen ngợi. Ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ trước.” Quân Khanh Mặc nói.
“Cáo từ, giang hồ có duyên ắt gặp lại, thi thể bốn tên Ác Nhân Cốc