Edit: Sói
Beta: Cá
________
Diệp Mộ Sanh xác định đầu sỏ gây nên tội diệt Diệp gia năm đó chính là Kỳ Đình Tuyết, mỗi lần cậu giải cổ cho Kỳ gia đều lựa thời cơ trộm trộn lẫn thuốc khác, thuốc này có thể hòa cùng cổ làm cho Kỳ gia dần dần mất đi nội lực.
Bởi vì Thu Chỉ Vọng chưa rời khỏi Kỳ gia, Diệp Mộ Sanh sợ y cũng trúng dược, cho nên pha giải dược vào bên trong nước trà, y không chút nghi ngờ một hơi uống hết, trôi xuống cổ họng.
Mà ngày ấy, sau khi Quân Khanh Mặc đến nếm ngon ngọt xong thì thường thường sẽ chạy tới Kỳ gia tìm Diệp Mộ Sanh, mỗi đêm cùng nhau say giấc, nhưng mà không phải hai người ngày nào cũng làm.
Tuy động tác của Quân Khanh Mặc không thể gọi là ôn nhu, nhưng cũng không thô bạo và không bận tâm đến cảm thụ của Diệp Mộ Sanh như lần đầu tiên. Hơn nữa nếu cậu không muốn làm, hắn cũng không bắt ép, xong việc Quân Khanh Mặc bôi thuốc cho Diệp Mộ Sanh.
Bởi vậy, sau khi mỗi lần làm xong, tuy hôm sau chỗ đó của Diệp Mộ Sanh có chút đau, eo có chút nhức nhưng hành động lại tự nhiên.
Hôm nay Diệp Mộ Sanh có chút vui vẻ, tìm một cây đàn gỗ ở Kỳ gia, lôi kéo Thu Chỉ Vọng hợp tấu cùng nhau.
Dưới cây bạch quả, Diệp Mộ Sanh ngồi ở trên ghế đá, ngón tay thon dài mơn trớn cầm huyền, tiếng đàn vang lên, giống như có vô số chú ngựa tốt đang chạy, tâm mang chí lớn.
Thu Chỉ Vọng đứng ở bên cạnh Diệp Mộ Sanh, bạch y nhanh nhẹn, ưu nhã mà gỡ sáo bích ngọc đặt ở trước miệng, đệm theo tiết tấu của Diệp Mộ Sanh, tiếng sáo bay bổng.
Tiếng sáo du dương vang lên, phối hợp cùng tiếng đàn, êm nhẹ hòa quyện cùng cương nghị, trong trẻo xen lẫn bay bổng. Cầm sáo hợp tấu, tiếng đàn lạnh run, âm sáo lượn lờ, tựa như tiếng trời vang.
Tuy Diệp Mộ Sanh phối hợp vô cùng hoàn mỹ với Thu Chỉ Vọng, nhưng lại có bình dấm chua nào đó chạy tới tìm vợ, đang thập phần không cao hứng.
Quân Khanh Mặc đứng ở trên mái hiên, nắm chặt tay, nhấp miệng, con ngươi hàm chứa u oán, nhìn chằm chằm Diệp Mộ Sanh đang đánh đàn. Sớm biết vậy thì ngày ấy gặp Thu Chỉ Vọng ở tửu lâu, hắn nên giết chết y!
Quân Khanh Mặc không hề che dấu hơi thở của bản thân, muốn cho Diệp Mộ Sanh tự phát hiện ra. Có điều, hai người bên dưới kia tựa hồ đã mải mê hợp tấu, chưa hề phát hiện sự tồn tại của Quân Khanh Mặc.
Quân Khanh Mặc cắn chặt răng, xoay người bay xuống, hạ xuống trước mặt hai người, hắn mặc kệ hai người