Dưới bóng chiều tà của mùa thu se lạnh, bóng hình hai con người vui vẻ khoác tay nhau cười đùa thật đẹp.
Nụ cười của cô giống như tỏa nắng ngập tràn bao phủ khắp không gian khiến cho bao chàng trai ngoái nhìn mê đắm.
Xuân Mai thấy những ánh mắt của những chàng trai qua đường cũng chỉ lén mỉm cười, Miêu Miêu cũng cất lời mỉa mai:
- Ha, chị biết bản thân mình đẹp mà còn cười như thế, có phải cố tình không thế.
Cô không nói gì vẫn cười đùa với Xuân Mai trên đường trở về khu trọ nhỏ.
Đến nơi nhìn một lần, đây là khu chung cư cũ nhưng được người ta cải tạo rồi cho thuê lại với giá rẻ.
Vào trong có vẻ bé nhưng vẫn đầy đủ tiện nghi cho người ta cảm giác rất ấm cúng.
- Mẹ, ở đây cho con cảm giác giống căn nhà nhỏ ở dưới quê của chúng ta vậy.
Xuân Mai xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng, giọng nói ấm áp yêu thương:
- Mẹ sắp xếp theo căn nhà dưới quê mà, nhìn lại mới bớt cảm giác nhớ con, nhớ quê hương.
Cô ôm lấy thân hình bé nhỏ ấy, cảm giác thân thuộc giống như bà cô vậy:
- Từ giờ mẹ không cần nhớ con nữa, mỗi ngày đều có thể nhìn thấy con, đều ở bên cạnh con đúng không?
- Đương nhiên rồi, con là con gái mẹ mà.
Hai người vừa trò chuyện vừa đi chợ làm cơm, toàn là những rau củ quen thuộc khiến cô nhớ đến những món ăn dân dã quê hương của nguyên chủ.
Cô đương nhiên chưa từng thử một lần, chỉ biết nguyên chủ rất thích.
- Mẹ hôm nay ta làm thịt kho tàu nhé - Cô nhấc miếng thịt ba chỉ lên rồi giơ về phía mẹ cô đang chọn rau vẫy vẫy.
Xuân Mai mỉm cười gật đầu rồi tiếp tục lựa rau, sau khi mua xong xuôi thì cùng nhau xách đồ trở về nhà.
Hai người cùng nhau làm cơm, tiếng cười tiếng nói vui vẻ không ngớt phát ra trong căn phòng nhỏ.
Sau khi ăn cơm xong họ cùng nhau ngồi xem tin tức kể chuyện phiếm trong ngày rồi nghỉ ngơi.
Đêm khuya trong căn phòng nhỏ vẫn phát ra những tiếng nói khe khẽ:
- Mẹ, ngày mai con đi học rồi, chiều mai con đến phụ mẹ bán hàng nhé.
- Con đó, con phụ mẹ bán hàng hay ăn vụng bánh vậy hả - Xuân Mai biết tỏng cái tính ăn vặt của nguyên chủ rồi nên ghẹo má cô trách yêu.
Cô lè lưỡi cười khì khì rồi ôm lấy mẹ cô thiếp đi lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, cô cũng nhanh chóng xuất phát trở lại ký túc xá của trường, trên tay là túi lớn túi nhỏ đồ mà mẹ cô chuẩn bị cho cô.
Nhìn thấy cô đang tung tăng trở về thì mỉm cười lắc đầu bất lực, cô nhìn thấy cô ấy cũng nhanh chóng chạy tới, đặt một túi đồ nhỏ lên bàn rồi nhanh nhảu:
- Cô ơi, mẹ con có làm dưa chua ngon lắm, mẹ bảo để cho cô một hũ ạ.
Thu Cúc (cô quản lý ký túc) cười hơi gượng gạo, không có công không hưởng lộc, sao lại tặng đồ cho cô rồi.
Thấy khuôn mặt bối rối của cô ấy, cô mới giải thích:
- Cháu không phải có gì muốn lợi dụng đâu ạ, chỉ là mẹ cháu nói có thấy cô thường xuyên mua dưa muối ở cửa hàng cạnh mẹ cháu bán nên mới muối tặng cô một hủ cảm ơn chuyện hôm qua ạ.
- Vậy thì cô nhận nhé, cô còn tưởng có chuyện gì nếu