Tần Lão phu nhân thấy thân hình nhỏ bé run rẩy của cô mà hiện lên ánh mắt thương xót " người ta đều đồn đại rằng tứ tiểu thư Hoàng Quốc Công vừa xấu xí vừa cay độc nên không đem ra ngoài, xem ra...haizzzzz "
Tần lão phu nhân đỡ lấy hai tay cô, giọng nói dịu dàng lên tiếng:
- Đứng lên đi đứa nhỏ ngốc, ta thấy viện tử của con cũng khá đơn sơ, mộc mạc, con thích yên tĩnh sao.
Hoàng lão phu nhân lúc này đã tái mặt, chỉ sợ bại lộ chuyện trong nhà, cô lại dịu dàng lễ phép lên tiếng:
- Viện tử của con tuy nhỏ hơn mấy tỉ muội, nhưng là con muốn thế, con từ nhỏ ốm yếu nhiều bệnh, lại thích an tĩnh nên cha sắp xếp cho con viện này, tuy xa một chút nhưng lại mộc mạc yên tĩnh, đối với con mà nói thì lại vô cùng hài lòng.
- Lão thân gia, bà có một tứ nha đầu thật biết cách ăn nói nha, tuy dung nhan chưa bao giờ lộ diện nhưng qua cách nói này là biết một người tri thư đạt lí rồi.
Bỗng nhiên, Kim Liên quỳ xuống khóc lóc:
- Tổ mẫu, cô ta ăn trộm trâm ngọc của con, tứ muội nếu thích thì nói với ta, ta có thể tặng cho muội, tại sao muội lại làm thế chứ.
Con cũng chỉ là nhất thời tức giận nên mới đánh muội ấy mà thôi, con không cố ý đâu.
Kim Liên cũng có vài phần tư sắc nên khi khoac trông cũng diễm lệ hơn, khiến cho ai nhìn cũng mủn lòng.
A Man thấy Kim Liên nói thế liền quỳ xuống dập đầu:
- Không có, lão phu nhân thực sự không có, một tuần trước, nhị tiểu thư...
- A Man
Cô nhìn A Man khẽ lắc đầu, giọng nói nhỏ nhẹ cất lên kèm thêm chút yếu ớt:
- Tổ mẫu, con có thể....
- Tổ mẫu, muốn biết muội ấy có lấy hay không thì tra phòng là được mà, nếu muội ấy có lấy thì con tặng cho muội ấy, con....
- Nhị tỉ, hôm nay Tần lão phu nhân tới chơi sao tỉ lại....
- Được rồi - cô thở hắt ra một hơi - tổ mẫu nếu người của tỉ ấy không tra ra được xin người làm chủ cho con.
Tần lão phu nhân cũng nhíu mày lên tiếng:
- Được, nếu tra không có ta cùng lão muội sẽ làm chủ cho con.
- Đa tạ Tần lão phu nhân, tổ mẫu, để cho công bằng xin Lưu ma ma vào lục soát.
- Lưu ma ma, bà vào đi, tìm xem có cây trâm ngọc bích của nhị tiểu thư không?
Lão phu nhân nghiêm nghị đứng đó, ra lệnh cho Lưu ma ma vào lục soát.
Vì cơn đau mà thân hình mảnh mai của cô cứ bất giác run lên nghiêng ngả.
Cô cố gắng siết chặt lấy tay A Man cố gắng đứng vững, thấy tình cảnh ấy Tần lão phu nhân cũng không kiềm được mà sai người lấy cho cô một chiếc ghế và sai mời đại phu.
- Đa tạ Tần lão phu nhân đã hậu ái.
Một lúc sau, Lưu ma ma bước ra ngoài cầm theo một hộp trang sức nhỏ.
Kim Liên nở ra một nụ cười đắc ý, dường như cô ả nghĩ rằng mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của ả.
- Hai vị chủ tử, đã lục soát kĩ càng tìm thấy một hộp trang sức nhỏ trong hộc bàn.
Kim Liên nhanh chóng đứng dậy, giọng điệu ủy khuất mà lên tiếng:
- Muội muội, tang chứng vật chứng đầy đủ, nếu như muội có thiếu thốn có thể nói với tỉ, tỉ có thể...
- Nhị tiểu thư, lão còn chưa nói xong.
Lưu ma ma lên tiếng, cung kính cầm chiếc hộp nhỏ đưa lên cho lão phu nhân xem:
- Ngoài những trang sức này, nô tì không hề tìm thấy bất kì một thứ gì làm bằng ngọc bích cả, có lẽ lần này nhị tiểu thư đã lầm rồi chăng.
- Không thể nào, rõ ràng....
- Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà, người sao thế tiểu thư.
A Man thấy cô ngất