Lúc nãy trưởng tỷ của cô có đến đấy, nhưng chỉ đứng nhìn ngoài cửa, khuôn mặt có chút phức tạp, nhìn một lúc thấy cô ngủ say thì trở về.
- Cũng trong dự tính, không có gì hết.
Miêu Miêu thấy kì quái " tại sao kí chủ không làm gì, cũng không nói gì nhưng lại đoán được hết mọi chuyện như thể tự mình vạch ra như vậy".
- Sao thế, thắc mắc?
Miêu Miêu ánh mắt long lanh nhìn cô như muốn có câu trả lời, cô lại búng trán nó một cái rồi nhắm mắt bước ra ngoài
- Cái này ý à, ngươi phải tự mình đoán định mới vui chứ, cứ từ từ đoán thử xem
- aaaaa, kí chủ, cô quá đáng thật đấy, không vui tý nào hết.
Cô cũng dần tỉnh lại, A Man vẫn đang ngồi bên đầu giường, thấy cô tỉnh thì ngay lập tức chạy đi báo, mọi người sau khi nghe tin cũng nhanh chóng đi tới, Tần lão phu nhân là người nhanh chân đầu tiên, bước vào ngồi bên cạnh giường cô, nhìn khuôn mặt ngơ ngác của cô mà bật cười:
- Con sao thế, đau chỗ nào sao, hay là!.
Cô lắc đầu, nở nụ cười tươi cất tiếng:
- Người không sợ sao, ai ai cũng nói con là thiên sát cô tinh, khắc cha khắc mẹ, khụ! khụ!.
người ngồi gần con thế này sẽ xiu xẻo mất! khụ! khụ!
- Đứa nhỏ ngốc, lời đồn đó sao có thể đáng tin được chứ, mọi đứa trẻ do A Lan sinh ra đều được ta đưa lên trụ trì chùa Phúc Am xin phước và xin bát tự, sao con có thể là thiên sát cô tinh được, haizzzzz chỉ trách ta không thể về sớm hơn, nếu về sớm hơn mọi chuyện có lẽ sẽ khác!
- Không đâu - cô bật khóc - người về là con cảm thấy may mắn lắm rồi
Cô ôm lấy Tần lão phu nhân khóc nức nở, nhưng cô biết, cảm xúc này là thứ còn sót lại của kí chủ, cảm xúc ngọt ngào mà ngoài A Man cô ấy chưa từng nhận được từ ai.
- Cảm ơn người, cảm ơn người đã nói với con điều ấy.
Thấy cô nghẹn ngào, Tần lão phu nhân cũng xoa đầu cô an ủi vỗ về, đồng thời khẳng định:
- Con yên tâm đi, ta đã âm thầm sai người điều tra chuyện năm đó, ta sẽ đòi lại công bằng cho con, đứa trẻ ngoan đừng khóc nữa a!.
Cô gật đầu, lời nói như nghẹn lại nơi đáy họng không thể phát ra tiếng, sau khi đã bình tĩnh lại bà mới nói:
- Con có muốn về ngoại tổ phụ chơi không, ông ấy tuy chưa gặp con bao giờ nhưng chắc chắn sẽ thích con cho coi.
- Thật! thật sao!
Cô rụt rè, ngẩng đầu lên dè dặt hỏi như muốn bà khẳng định lại nhưng rồi ánh mắt lại chùn xuống:
- Nhưng mà họ nói khuôn mặt con xấu xí, sẽ dọa người, vả lại có lẽ họ sẽ không cho con ra khỏi nhà đâu, sẽ mất mặt họ mất!
Bà cau mày, giọng nói dịu dàng hỏi khẽ, nhưng trong lòng đang dâng dần nên một nỗi tức giận vô bờ:
- Ai nói với con câu này!
- Con!
Ánh mắt cô lảng tránh ánh mắt kiên định của bà, A Man nhìn thấy cũng uất ức lên tiếng:
- Lão phu nhân là nhị tiểu thư, tam tiểu thư, lục công tử, sau này còn thêm cả bát tiểu thư nữa ạ.
Họ lúc nào tức giận, lúc nào mà tâm trạng không vui đều tìm tiểu thư trút giận, nói nào là toàn những lời cay độc hơn thế, họ!
- A Man!
Cô vội ngăn cản lại rồi xua tay tỏ ý như bao che cho bọn họ:
- Ngoại tổ mẫu, cũng không đến mức đó đâu, người đừng tin lời A Man nói, cô ấy!
- Tiểu thư, người!
A Man tức giận hành lễ rồi ra ngoài, lão phu nhân gật đầu như có ý gì đó rồi vỗ vỗ lấy đôi tay